-Ba mẹ...._Giọng người con trai trầm ấm nhẹ nhàng lại mang quen thuộc lướt qua tai nó
-Lâm....lại đây con chào mọi người đi con _Người phụ nữ trung niên cười ngọt nói
-Dạ!_ Hàn Lâm cười như ánh nằn ban mai ánh mắt chăm chú luôn nhìn nó,bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc mai nó lên cười ôn hòa khẽ lướt qua thì thầm:
-Chào em.....hôn thê hay vợ yêu à!
Băng cười lạnh trái tim có chút đau xót nhưng 5/6 vô cảm,Hàn Lâm đi ra chỗ ba mẹ nó và Phong với Linh
-Bác trai,bác gái con xin lỗi đã đến muộn....Hôm.nay công ti hơi bận....bác cứ trách phạt.Con là Hàn Lâm hơn Băng 1 tuổi và bằng tuổi Phong ạ!
Mẹ nó cười hiền hậu xinh đẹp nói:
-Ồ tên con nghe cũng rất quen.....Đẹp trai thật đó!!Con quen Bằn và Phong cùng Linh rồi sao? Ồ vậy thì tốt quá_ Nói vậy chứ thật ra mẹ nó cũng đau lòng lắm mẹ nó vô cùng quý hắn_ đứa bé đáng yêu từ nhỏ xíu đã líu ríu gọi dì Hương suốt hay trêu ghẹo nó cũng nhường nhịn nó chỉ tiếc lớn lên lại không nhớ nhau.
-Dạ vâng ạ_ Hàn Lâm cười ấm áp rồi đi qua chỗ Phong và Linh đưa tay ra trước mặt Phong:
-Ồ Phong và Linh....không là anh dâu và chị dâu.....chứ nhỉ? Có gì xin anh chị giúp.đỡ!
Phong co giật khóe miệng cười nhạt:. Đam Mỹ Hài
-Là cậu sao?
Linh tức giận như muốn xông lên túm cổ đánh cho Hàn lâm 1 trận:
-Chết tiệt,con mẹ nó....tôi đây cóc tin,Băng với Minh mới là một cặp....
Hàn Lâm khẽ cười chen ngang vào lời nói của Linh,hắn khẽ huýt sáo:
-Băng vs Minh?? Không không,Băng vs Minh không tồn tại! Chỉ có tôi và Băng thôi!!
-Mày chết tiệt...._Phong