Đình Phong say xỉn ngủ dưới sàn nhà cho tới tận sáng.Hôm nay cũng có một cuộc họp ở công ty.
Mọi người đợi mãi chưa thấy anh tới.
Thư ký gọi điện thoại rất nhiều nhưng anh không nghe.
Cho tới khi thư ký phải gọi điện về nhà thông báo cho bố mẹ anh.Đây chính là lần đầu tiên Đình Phong làm việc không theo quy tắc như vậy.
Ai nấy đều bàn tán xôn xao.Cho đến khi bố anh ra mặt đứng lên chủ trì cuộc họp thì mọi chuyện mới yên ổn.Xong xuôi bố mẹ Đình Phong liên hệ với Trạch Dương và Triều Vũ để hỏi Đình Phong đang ở đâu nhưng anh không đi cùng họ.Cuối cùng mẹ anh gọi điện cho bà quản gia thì mới biết hôm nọ anh vừa mới từ dưới đó về thành phố.Nghe xong bà nghĩ ngay đến Diệu Hàm và căn nhà ở ngoại thành.Mẹ anh gọi lái xe đưa bà về đó ngay lập tức.Tới nơi, cổng nhà từ hôm qua vẫn không đóng, bước vào nhà thì mùi rượu toả ra nồng nặc.
Bà bước vào bếp thì sốc rất với cảnh tượng mình nhìn thấy: Con trai bà nằm bất động trên nền đất với rất nhiều vỏ chai vứt vương vãi xung quanh.
Bà bước vội tới gọi anh:- ĐÌNH PHONG !- …- VƯƠNG ĐÌNH PHONG !Lúc này nghe thấy tiếng gọi, anh lười biếng mở mắt ra nhìn.
Anh thấy mẹ anh thì lại tiếp tục nhắm mắt và không đáp lại lấy một lời.- Đình Phong ! Sao vậy hả con ? Sao lại ra nông nỗi này ?- …- Đình Phong, con đứng dậy cho mẹ.- …Đình Phong vẫn không hề lên tiếng.
Mẹ anh lúc này cảm thấy vô cùng bất lực, bà gọi điện cho Trạch Dương và Triều Vũ đến.Tầm hơn một tiếng sau cả hai mới có mặt.Trạch Dương nhìn thấy Đình Phong như vậy thì cực kỳ sốc.
Anh bèn lên tiếng:- Bác, cháu chưa bao giờ chứng kiến anh Đình Phong say.
Giờ thấy tận mắt, quả là đáng sợ !- …- Vậy giờ phải làm thế nào hả bác ?Mẹ Đình Phong thở dài đáp lại:“Hai đứa cho anh vào phòng đi.”Nhìn thấy con trai mình thảm hại như vậy, mẹ anh lại tiếp tục nghĩ ngay đến Diệu Hàm.
Bà nghĩ chắc chắn cô đã nói gì đó với anh.
Vì bà nhớ, cuối cuộc nói chuyện hôm bữa Diệu Hàm có nói:“Cháu sẽ rời ra anh Đình Phong theo yêu cầu của bác.
Nhưng sau này sau khi cháu rời đi, cháu mong bác sẽ không hối hận vì những gì mình đã nói ngày hôm nay !”Nghĩ tới vậy bà càng căm ghét cô, vì theo bà thì chính cô là người làm cho con trai bà ra nông nỗi này, chính là cô muốn bà phải hối hận.Ngay sau đó, bà đã cho người điều tra xem cô đã đi đâu, làm gì.
Bà muốn nắm bắt được tất cả các thông tin về cô.Sau khi điều tra được rõ nơi Diệu Hàm đang ở, công việc cô đang làm thì bà đã xoá hết các dấu vết có liên quan đến việc tìm kiếm được cô.
Vì bà chắc chắn rằng con trai mình sẽ đi tìm bằng được Diệu Hàm.Đình Phong sau khi tỉnh dậy, anh lại tiếp tục uống.
Trạch Dương và Triều Vũ bên cạnh thực sự không dám cản lại, cũng không dám lên tiếng nói điều gì.Anh uống cho đến khi phải nhập viện.Tiệp Trân nhìn con trai mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh mà trong lòng giãy đành đạch.Từ bé Đình Phong chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng bất cứ điều gì.
Vậy mà giờ đây anh lại vì một người con gái xa lạ mà trở lên như vậy.Lúc Trạch Dương cởi áo khoác bên ngoài của anh ra thì thấy bức thư Diệu Hàm viết cho Đình Phong.
Trạch Dương đọc xong mà chính bản thân anh còn chực rơi nước mắt.Nhìn anh trai mình quá thảm hại như vậy, Trạch Dương thở dài xót xa.
Người anh trai mà anh rất yêu quý, người anh trai mà được tất cả mọi người đều nể phục lại có một ngày phải chịu khuất phục trước tình yêu.“Anh hai à, em cứ ngỡ là trên đời này không có gì có thể đánh gục được anh.Haiz …Đúng là … anh hùng không qua được ải mỹ nhân.”Trạch Dương tự lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi phòng bệnh.Diệu Hàm bên này cô đã nhanh chóng tìm được một nơi ở mới.
Cô đã không còn rụt rè như những ngày mới lên thành phố nữa.Giờ cô đã cứng cỏi hơn sau những biến cố xảy ra.Diệu Hàm nhờ khả năng nói tiếng Anh của cô rất chuẩn mà đã thuận lợi xin được vào làm trợ giảng của một trung tâm ngoại ngữ, mặc dù cô chưa hề có một bằng cấp gì.Mọi thứ mới mẻ đến với cô một cách khá thuận lợi.Chỉ có điều, đêm nào cô cũng khóc.
Khóc vì số phận của chính mình.
Khóc vì nhớ anh.Thà rằng ông trời cứ mang bất hạnh đến cho cô cũng được, cô quen với điều đó rồi.
Nhưng ông trời không làm vậy, giữa khoảng trời tối của cuộc đời cô, ông trời đã gửi một vì sao xuống để cho cô bắt đầu hi vọng.Ông trời đã gửi anh đến để thắp sáng cuộc đời u tối của cô.
Cho cô được hạnh phúc, cho cô được yêu thương, cho cô tất cả mọi điều một cách vô điều kiện.
Làm cô đắm chìm vào những hạnh phúc mong manh đó mà không nhớ rằng bản thân mình không hề xứng đáng với những điều như vậy.Nhưng đau đớn nhất chính là tự tay cô dập tắt đi một hi vọng duy nhất của chính mình.
Tự tay cô cắt đi sợ dây hạnh phúc mong manh đó trong sự đau khổ đến tột cùng.Đêm nào cũng vậy, Diệu Hàm cũng khóc rất nhiều rồi mới thiếp đi vì quá mệt.Hôm nay là ngày cô đi làm buổi đầu tiên.
Lớp học hôm nay hầu hết đều là những bạn bằng tuổi cô hoặc hơn cô một vài tuổi, và đa số đều là sinh viên.
Họ học để nâng cao thêm ngoại ngữ.
Thấy cô xinh xắn nên con trai trong lớp đều cố tình bắt chuyện.
Nhưng Diệu Hàm bản tính đã nhát nên chỉ biết cười cho qua.Đặc biệt trong lớp có một bạn nam rất để ý đến cô, tên Cao Tuấn.
Anh ta là sinh viên năm cuối của một trường đại học có tiếng.
Đi học thêm lớp này chính là anh muốn học thêm một ngôn ngữ thứ ba.Cao Tuấn là