Cuộc sống cứ thế dần trôi qua một cách êm đềm.
Bụng Diệu Hàm ngày càng to ra nên cô phải nghỉ dạy.
Nhờ có Cao Tuấn bên cạnh nên mọi người xung quanh cũng ít bàn tán về cô.
Diệu Hàm cũng dần chấp nhận anh bước vào cuộc đời của mình.Cao Tuấn đã ra trường, anh nhận lời ở lại trường giảng dạy.
Ngoài ra, anh có đi làm thêm ở công ty bên ngoài.
Thu nhập cũng rất tốt, giờ anh có đủ sức để có thể lo cho hai mẹ con cô.
Thế nhưng Diệu Hàm vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh.Cô vẫn thuê một phòng trọ riêng, cô không muốn hai người ở cùng một chỗ.Ngày ngày, cô vẫn luôn nhớ về Đình Phong.
Cô vẫn luôn kể cho bé con trong bụng mình về anh, về bố của nó.
Cô hi vọng, sau này con trai của cô sẽ là một người đàn ông có trách nhiệm như anh.Còn Đình Phong, anh vẫn không chịu về nhà dù chỉ một lần, vì anh biết, việc cô rời đi chắc chắn có liên quan tới mẹ của mình.Sự nghiệp của Đình Phong thì càng ngày thăng tiến.
Anh chỉ lao đầu vào công việc, vì ngoài công việc ra, anh không còn biết cách nào khác để thôi nhớ đến cô.Anh vẫn luôn tìm tin tức của cô kể từ ngày đó, thế nhưng vẫn không tìm ra một manh mối nào.“Diệu Hàm, rốt cuộc em đang ở đâu ?Anh rất nhớ em …”...Sắp đến ngày dự sinh.Hôm đó Cao Tuấn bận việc ở trường, anh muốn hoàn thành nốt công việc để mấy hôm nữa nghỉ đưa Diệu Hàm đi làm thủ tục sinh con.Diệu Hàm đang ở nhà gói ghém đồ đạc chuẩn bị cho sự chào đời của bé cưng thì bỗng cơn đau bụng dữ dội ập đến, nước ối vỡ, Diệu Hàm hoang mang tìm điện thoại gọi cho Cao Tuấn nhưng không thấy.
Cố gắng đi từng bước ra ngoài gọi sự cầu cứu của những người xung quanh.
Rất may, hàng xóm của cô đã tới kịp trước khi cô lả đi.Trong phòng sinh:Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, cô thuận lợi sinh bé con ra.
Nhưng chưa kịp nghe thấy tiếng con khóc chào đời, cô đã ngất lịm đi vì quá kiệt sức.Tiếng máy đo nhịp tim truyền đến tai cô.
Diệu Hàm cố gắng mở mắt tỉnh dậy, cô vẫn còn đeo máy trợ thở.
Nhìn một lượt xung quanh, cô thấy Cao Tuấn đứng với một vài người bác sĩ, cô cố gắng đưa tay lên gọi anh.
Thấy cô tỉnh lại, Cao Tuấn đi nhanh tới cô:“Anh đây”Diệu Hàm nặng nhọc bỏ máy trợ thở ra và nói:- Con em đâu ?- Còn đau không ?- Con đâu anh ? Con em đâu ?- Em nghỉ ngơi cho khoẻ đã nha.- Anh ! Con em đâu ? Em muốn gặp con.- …- Bác sĩ ! Con em đâu, cho em gặp con đi ạ.Bác sĩ và Cao Tuấn lần lượt cúi mặt xuống không dám nói lời nào.- Cao Tuấn ! Trả lời em đi …- Em phải bình tĩnh nghe anh nói …- Em muốn gặp con em.- Con mất rồi.
Vì đến bệnh viện quá trễ nên không cứu được con.- Không, em muốn con em, anh đưa em tới gặp con em đi.Vì Diệu Hàm quá hoảng loạn nên bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô.Lại cảm giác đó lặp lại, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện xộc thẳng vào mũi