Diệu Hàm nằm trong lòng anh và suy nghĩ rất nhiều.
Rất lâu sau cô mới chịu lên tiếng:- Trước đây anh có biết tôi không ?- Sao em hỏi vậy ?- À, tự nhiên tôi nghĩ linh tinh thôi.- Ngủ đi.- Tiểu Bảo Bảo không tìm anh sao ?- Nó ngủ riêng từ bé rồi.- Có vẻ anh rất thương Tiểu Bảo Bảo.- Ừm.- Anh đừng ôm tôi ngủ được không ?- Không.- Tôi thấy không thoải mái.- Rồi sẽ quen thôi.- Này !- Ừm …- Anh bao nhiêu tuổi.- Hơn em 8 tuổi.- Sao anh biết tôi bao nhiêu tuổi ?- Cái gì thuộc về em tôi cũng biết.
Đừng thắc mắc nữa, ngủ đi.- …- Nếu không muốn ngủ tôi sẽ làm việc khác, lúc đấy em đừng có cầu xin tôi.- Anh làm bậy tôi sẽ báo công an.- Điện thoại kia, em báo luôn đi.- Anh đừng thách tôi.- Không thách, em thử đi.- Tôi gọi xong thì anh sẽ vào tù đó.- Vì tội gì ?- Vì …- Vì tội ôm em ngủ ? Hôn em ? Muốn em ? Hay là tội gì ?- Anh làm thế này, sau này tôi còn dám yêu ai nữa.- Yêu tôi.- …- Không được à ?- Đừng giỡn, không vui đâu.Đình Phong ngồi dậy, anh kéo cô ngồi thẳng mặt mình rồi nói:- Tôi không giỡn.- …- Em yêu tôi đi !- Này anh, anh coi việc này đơn giản như đồng ý ăn một chiếc kẹo à ?- Tôi sẽ để thời gian cho em suy nghĩ.
Nhưng tôi không nói đùa.
Em hiểu chứ ?- …- Giờ ngủ đi.- Anh thích tôi à ?- Tôi nghĩ em biết chứ.- Tôi … à mà thôi.
Ngủ đi.- Ừm.Sáng sớm hôm sau.Diệu Hàm tỉnh dậy thì không thấy anh nằm bên cạnh nữa.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Ánh mắt cô dừng lại ở nhà tắm, bên trong nhà tắm đang sáng đèn, cô còn nghe tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, Diệu Hàm hốt hoảng lên tiếng:- Đình Phong, anh đang trong đó à ?- …Không thấy anh trả lời, cô nghĩ có lẽ anh không nghe thấy tiếng cô gọi.Cô nghĩ lại, quần áo hôm qua cô tắm xong vẫn còn để đó chưa kịp cho vào máy giặt, có cả đồ bên trong nữa.
Nghĩ tới đây mà cô ngượng đỏ chín cả mặt.Diệu Hàm đứng như chôn chân trước cửa nhà tắm cho đến khi anh chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm bước ra.Phần trên cơ thể rắn chắc và cường tráng còn đọng lại vài giọt nước đang miễn cưỡng chảy xuống, nhìn quyến rũ đến chết người.Anh dơ tay bẹo má cô một cái rồi nói:- Em tỉnh sớm vậy ?- *Diệu Hàm xấu hổ không nói lên lời, chỉ ngây ngốc nhìn anh*- Nếu em thích nhìn tôi như vậy, tôi có thể cho em nhìn cả đời …- Sao … anh dùng nhà tắm của tôi.- Sao không được ?- Như vậy là tự ý, anh không biết sao ?- Tôi mua lại căn nhà này rồi.
Nên mọi thứ trong này đều thuộc quyền sở hữu của tôi … Kể cả em !- …- Em còn tính nhìn tôi đến khi nào ?Đình Phong lại tiếp tục cúi xuống thì thầm vào tai cô những lời ám muội:- Em có muốn nhìn toàn bộ cơ thể của tôi không ?- Biến thái !- Haha.
Bên trong … tôi nhìn thấy cả rồi, em hà cớ gì phải ngại ngùng như vậy.- Anh …Diệu Hàm hiểu theo ý “bên trong” tức là “bên trong phòng tắm”, cô cứ nghĩ anh nói về mấy bộ đồ cô treo lộn xộn bên trong.Nhưng cô đâu biết được, ý anh lại không phải như vậy ^^.- Hôm nay tôi có việc phải đi sớm, em tạm thời nghỉ ngơi ở nhà vài ngày cho khuây khoả.
Đừng vội tìm việc.
Hiểu chứ ?- Sao anh biết ? Sao anh biết tôi đang tìm việc ?- Cái gì thuộc về em tôi đều biết.- …- Ngoan, ở nhà đợi tôi.- Sao tôi phải đợi anh.
Anh đừng có về đây nữa.- Em nên nhớ, đây là nhà tôi.
Và em cũng là của tôi.- …Diệu Hàm không thể nói gì được nữa, cô đi vội vào trong phòng tắm và thu gọn đồ của mình lại.Xong xuôi cô đi ra thì thấy anh đang nghiễm nhiên thay đồ ngay trước mặt cô.Diệu Hàm hốt hoảng quay đầu lại, tim cô đập thình thịch, cô không hề nghĩ anh lại có thể làm những điều như vậy trong phòng của cô:- Anh có thôi đi không !- Đằng nào em cũng sẽ thấy thôi.
Có gì mà phải ngại.- Anh không