Hôm nay là ngày đầu tiên Diệu Hàm đi làm với tư cách là Trợ lý của Đình Phong.
Trước đi làm cô có dặn trước anh là anh phải giữ bí mật mối quan hệ giữa hai người.
Anh làm việc của anh, cô làm việc của cô.
Cả hai không dây dưa gì với nhau.Đình Phong chỉ mới đưa cô cùng đi làm đã khiến rất nhiều người bàn tán.Thấy vậy, cô thì thầm đằng sau anh:- Ngày mai, em tự đi làm !- Không được, nguy hiểm !- Đừng cãi lời em.- …Diệu Hàm đi đến đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm và đánh giá.Lúc trong nhà vệ sinh cô còn tình ngờ nghe được những nhân viên nữ nói chuyện với nhau, giọng điệu hết sức mỉa mai cô:- Có khi nào cô ta đi cửa sau không ?- Chắc không phải đâu, công ty mình rất nghiêm.- Vậy cô ta có quan hệ gì với giám đốc ?- Tình nhân sao ?- Không, có người đồn giám đốc không thích phụ nữ.- Bậy, nhìn giám đốc “ngon” như vậy, tôi tin giám đốc là trai thẳng.
Và với body chuẩn không cần chỉnh như thế, khả năng chuyện đó cũng rất chất lượng.- Chỉ cần được nằm trên giường cùng anh ấy một đêm thôi, tôi nguyện bỏ người yêu hiện tại luôn ấy chứ.- Nhìn đã như vậy, ai mà chẳng “thèm”, nhưng cũng chẳng ai dám đâu.
Hay cô thử tìm cách đi, biết đâu lại được đổi đời.
Nhìn cô cũng “ngon” đâu kém cạnh người mẫu nào.- Để tôi tìm cách xem.Diệu Hàm nghe xong mà thấy rối loạn trong đầu.
Đúng như lời anh nói, quá nhiều cô gái ở ngoài kia đang thèm khát anh.
Cô chỉ cần buông tay anh một cái là bị cướp mất.Diệu Hàm bắt đầu thấy nhức đầu, đúng là có người chồng xuất chúng quá cũng thấy mệt mỏi.Đến giờ ăn trưa, Diệu Hàm xuống căng tin mua một suất ăn.Cô ngồi vào một góc và thưởng thức bữa trưa của mình trước “Hàng nghìn con mắt” đang soi mói.Diệu Hàm vừa ăn vừa thầm cảm thán: Trời đất, cơm công ty cũng ngon vậy sao ?Cô mới ăn được vài miếng thì Đình Phong xuất hiện ngồi trước mặt cô.
Cả căng tin bỗng nhiên im bặt.
Những người ngồi gần cô cũng chuyển chỗ ngồi đi xa một chút.Đình Phong có vẻ giận dỗi cô:- Vợ có vẻ ăn rất ngon lành nhỉ ?- Ừm, cơm ở đây ngon thật đấy.
Mà anh đừng gọi em là vợ.
Kỳ lắm !- Sao, anh gọi vợ anh là vợ không được hả ?- Đã giao kèo trước ở nhà, anh đừng có mà làm trái lời em.
Cứ bướng vậy tối đừng có mà đòi hỏi cái gì.- E … hèm … tôi xin lỗi cô.
Tôi cũng muốn một suất ăn như cô đây.- Anh tự lấy đi.
Đừng có ra lệnh cho ai.
Mà mua thì nhớ trả tiền.
Đừng có tỏ vẻ ta là sếp ở đây !- Em … à … cô … được lắm !Đình Phong nghe lời cô, cũng cầm khay ra chọn đồ, nhân viên tỏ ý muốn lấy giúp anh nhưng anh từ chối.
Anh còn trả tiền rất đầy đủ theo lệnh của sếp vợ.Từ lúc anh ngồi ăn cùng, không còn ai dám nhìn soi mói cô nữa.
Chỉ còn vài ánh mắt thi thoảng liếc nhìn trộm cô