Chap 8:Đợi đám côn đồ đi hết, anh quay lại nhìn cô đang đứng lép ở phía sau lưng mình, dịu dàng hỏi:- Có sao không ?- Diệu Hàm cúi mặt lắc đầu.- Sợ không ?- …- Vừa nãy hùng hổ với tôi lắm mà, sao giờ lại ngoan thế này rồi.- …- Này !- …- Lại giả điếc rồi.- Có anh điếc thì có, anh là tôi xem, xem anh còn ở đó mà hùng hổ được không.
Nhìn bọn chúng thôi là tôi đã run chân không làm được gì rồi.
Anh còn phải hỏi nữa, tôi sợ muốn chết đây này.- Đấy, cái giọng điệu trả treo này mới đúng là cô chứ.- Trả treo cái đầu anh, anh cút về đi.- Tôi vừa cứu cô đấy, cô không đền ơn lại còn đuổi tôi đi !- Vậy anh muốn tôi đền ơn gì ? Nói đi !Đình Phong cười, nhìn chằm chằm vào cô, tiến tới ép sát cô vào tường, cúi mặt xuống sát khuôn mặt cô, trêu đùa nói: “Cô đoán xem !”“Làm ơn nói chuyện đứng xa xa tôi ra được không ?” - Diệu Hàm đỏ mặt đáp lại.Nhưng cô vừa nói xong câu đấy, Đình Phong lại càng ép sát vào người cô hơn, môi cô và anh chỉ còn một chút chút nữa là chạm nhau.
Diệu Hàm ra sức đẩy anh ra nhưng hoàn toàn không có tác dụng.Diệu Hàm bất lực, tim cô càng lúc đập càng nhanh, mặt cô đỏ phừng phừng.Đình Phong ghé sát tai cô thì thầm trêu trọc:“Cô nghĩ gì vậy, nấu cho tôi một bát mỳ, tôi đói !”Nói xong, anh nới lỏng vòng tay của mình, Diệu Hàm lúc này mới thoát ra được.
Anh nhìn điệu bộ ngại ngùng của cô mà vô thức bật cười.10 phút sau cô mang lên cho anh một bát mỳ, cô đặt mạnh xuống bàn rồi nói:- Anh ăn nhanh rồi về đi !- Tôi về cũng được thôi, nhưng đến lúc nhóm người kia quay lại thì cô tính sao ?- Thì … thì … thôi anh ăn đi, tôi ra dọn dẹp cửa hàng, họ đập hết cả rồi, tôi không biết phải làm sao đây ?- Cô gọi chủ quán chưa ?- Gọi nhưng chị ấy tắt máy rồi.- Không phải dọn, mai sẽ có người tự giác đến dọn và đền cho cô.- Anh báo cảnh sát rồi à ?- … Ừm.- Vậy anh ăn đi.- Cô không ăn ?- Tôi không đói.Đúng lúc đấy thì bụng cô réo ầm lên.- Lại đây ! *Đình Phong đập nhẹ tay xuống ghế, ý muốn cô đến và ngồi cạnh mình*.- Không !- Đừng để tôi nói lần hai.- Tại sao tôi phải nghe lời anh ?Vừa nói câu đấy cô vừa nhìn thái độ của anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh.- Ăn đi, ăn xong nấu cho tôi bát khác !- Cả nhà tôi còn đúng một gói mỳ.- Vậy lấy thêm bát, chia đôi !Cả hai ăn xong, Diệu Hàm thắc mắc:- Anh cao lớn vậy, ăn nửa bát mỳ làm sao hết đói được ?- Vậy cô có gì khác cho tôi ăn à ?- Là sao ? Nhà tôi hết cái cho anh ăn rồi …- Có đấy !- Anh … anh đừng có mà nghĩ linh tinh.- Cô không thoả mãn được cái bụng đói của tôi, thì phải thoả mãn tôi bằng một