***Chu Khuynh Cơ thấy mọi người đều đổ dồn lực chú ý về phía Chu Tử Đằng thì ghen ghét cùng cực. Ả ta gắt lên, không còn dáng vẻ nhu thuận
thường ngày:
-- Sao biết được! Lỡ đâu ai đó vì muốn nối lại tình
cũ với Lữ nên mướn người khác viết thơ lấy lòng bà cũng không chừng!
Đính tên mình lên thì liền là của mình sao!
***Mọi người nghe Chu Khuynh Cơ lên tiếng thì cũng không khỏi hoang mang. Có lẽ cũng như thế
thật! Họ cũng không tin Chu Tử Đằng tài cán đến mức đó. Trình lão phu
nhân nhìn họ cứ thế ngang nhiên bàn tán không coi ai ra gì thì tức giận
quát:
-- Các người bỏ bà già này ở đâu rồi sao! Ta còn ngồi ở
đây, các người mặc nhiên xì xào to nhỏ đến thế sao? Còn Chu đại tiểu thư kia cũng quá không biết phép tắc đi! Ta chưa nói, cô đã dám mở miệng
rồi! Chu gia như vậy là đang không nể mặt Trình lão phu nhân ta đây sao!
***Nghe tiếng quát đầy uy nghiêm của Trình lão phu nhân thì ai nấy cũng đều
hoảng sợ im bặt. Trước nay lời Trình lão phu nhân nói rất có trọng
lượng, không dễ gì mà vị trưởng bối của Trình gia này được các vị trưởng bối khác tôn trọng. Muốn chọc tức Trình lão phu nhân, họ còn chưa có
cái lá gan ấy. Chu Khuynh Cơ thấy Trình lão phu nhân đang vô cùng tức
giận thì không khỏi tái mặt, ngàn vạn lần mắng mình quá bức xúc mà hỏng
chuyện. Quách Mộng Thu phía sau thấy tình hình đang bất lợi cho con gái
thì ôn tồn lên tiếng:
--Nào phải vậy! Khuynh Cơ chỉ là quá bất
ngờ trước tài nghệ của Tử Đằng nên mới không kìm được mà hoài nghi thôi. Tại con bé trước nay không có ham học như Khuynh nhi, nay lại có thể
viết ra một bài thơ hay thế này, chắc cũng là thiên phú. Mọi người ở đây hẳn cũng ngờ nghệch không ít. Hay là vậy đi, Tử Đằng, con làm thêm một
bài thơ ngay tại đây nữa đi, sẵn tiện dùng bài thơ này chúc phúc cho chị con với Phong Lữ luôn. Để mọi người không còn dị nghị con đi phá hoại
hạnh phúc chị mình. Dù sao thì con cũng đã đoạn tuyệt với Chu gia, từ
nay chắc cũng không còn quan hệ với Trình Phong Lữ. Con cũng nên nể tình xưa mà nói lời từ biệt đi.
***Chu Tử Đằng nghe Quách Mộng Thu
huyên thuyên một hồi thì lòng không khỏi thán phục. Quả là quỷ kế đa
mưu! Vừa thử thách cô, làm cô bẽ mặt nếu cô không đáp ứng được yêu cầu
của bà ta, vừa nhắc cô nhớ Trình Phong Lữ với Chu Khuynh Cơ đang là một
cặp, lại bảo cô làm thơ chúc phúc, chả khác nào thừa nhận mối quan hệ
của họ. Vừa loan tin cho mọi người cô đã cắt đứt quan hệ với Chu gia,
nếu sau này Chu Khuynh Cơ có được gả vào Trình gia thì cô cũng đừng mơ
được hưởng lây. Thế mới bảo cô nói lời từ biệt với "anh rể tương lai".
Bà ta thật sự rất giỏi, đảo lộn cục diện triệt để! Trình phu nhân không
khỏi khinh ghét nhìn ả hồ ly này, ý tứ của ả bà còn không hiểu rõ sao?
Muốn bước chân vào Trình gia, thực đáng tiếc, không có cửa! Trình lão
phu nhân nghe Quách Mộng Thu lắt léo nói như vậy thì mặt không khỏi đanh lại, đây là đang đưa cháu bà vào thế bí sao! Bà thật hồ đồ khi mời Chu
gia tới mà! Trình Phong Lữ kế bên mặt cũng tối đi không kém. Chết tiệt!
Còn chưa đủ khó để anh có thể lập lại quan hệ với Chu Tử Đằng một lần
nữa sao mà Chu gia còn cố châm thêm dầu vào lửa. Anh thật hận không thể
bóp chết Quách Mộng Thu ngay lúc này, càng thêm chán ghét Chu Khuynh Cơ
đã khơi mào chuyện này. Các vị thiếu gia xung quanh thì háo hức mong chờ phản ứng của Chu Tử Đằng, các vị tiểu thư kia thì vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp nạn. Chu Tử Đằng bình tĩnh nhìn hai mẹ con Quách
Mộng Thu, các người đã hạ chiến thư khiêu khích tôi, tôi cũng nên biết
điều mà đáp lại thôi! Đừng đùa, ba cô là một nhà văn rất nổi tiếng đấy,
thời còn bé cô đã thừa hưởng từ ba tài viết văn thơ rồi. Chỉ là vì cô
thích theo đuổi đam mê mới bỏ nghiệp văn. Cô vốn muốn dứt tình với Trình Phong Lữ để tránh phiền hà, hôm nay đành không nể mặt Trình lão phu
nhân mà tận dụng cơ hội này vậy. Cô không nóng không lạnh cất
tiếng:--Thơ chúc phúc tôi làm không được...
***Mọi người bỗng ồ
lên, kẻ thất vọng, người đắc ý thì thầm to nhỏ. Chỉ có những ai cao thâm mới giữ được vẻ
bình thản, họ biết chắc rằng câu nói sau của cô mới là
quan trọng. Trình phu nhân biết cô thích nhất là làm người khác mừng vội với câu nói bỏ lửng của mình, lòng thầm than không ổn, tốt nhất cô
không nên nói vế sau thì hơn! Quả đúng như Trình phu nhân nghĩ, lúc lâu
sau cô mới nhếch môi nói tiếp:
--Nhưng thơ từ biệt Trình thiếu này đây, tôi có thừa!
***Trình Phong Lữ nghe cô nói thế lòng không khỏi chùng xuống. Lãnh Dịch Khiêm
cũng nhàn nhã chờ thưởng thức, Trình lão phu nhân thì thầm thở dài trong lòng: "Con bé này không nể mặt ta thật rồi!", còn Trình phu nhân cũng
chẳng biết làm gì hơn ngoài việc sai người hầu cất gần hết rượu chỉ để
lại vài chai vừa đủ uống. Con trai bà lại mất ngủ đêm nay rồi...
Nhìn biểu tình mừng hụt của đám người kia, Chu Tử Đằng không khỏi cười lạnh:
--Chắc mọi người cũng đã biết vụ lùm xùm của tôi với Trình thiếu. Trước hết
tôi xin cáo lỗi với Trình gia vì những scandal ầm ĩ này. Tuy nhiên tôi
không hối hận mà lại vô cùng cảm ơn. Cảm ơn vị muối của tình đã làm cuộc đời tôi thêm chút mặn. Từ nay tôi sẽ không làm phiền Trình thiếu nữa,
để anh yên ổn yêu đương với chị tôi mà không có tôi gây cản trở. Đây là
những lời từ biệt cuối tôi dành cho anh, bởi lẽ:
"Nói thế nào cũng khiến trái tim đauThôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽKỷ niệm xưa hãy quên đi người nhéYêu thương nào rồi cũng sẽnguôi ngoai.Tình đôi mình chẳng thể có ngày maiMong gì nữachuyện tương lai hạnh phúcNói thế nàocũng không sao thuyết phụcTranh luận rồi lại ấm ức được thua.Cắt nghĩa thế nàocũng nhận lấy thương đauTổn thương nhau, liệu có vừa tâm ý?Nhận được gì ngoài chuốc lấyđắng cay.Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tayThứ hạnh phúc đi vay thì nên trảKể từ đây, mình thành người xa lạBước ngược đường nên hóa những người dưng!"***Bài thơ cô vừa đọc xong thành công làm mọi người hoảng hồn. Không nghĩ cô
thực có tài, chỉ trong chưa tới 15 phút mà đã làm nên một bài thơ hay
như thế, giờ thì họ tin rồi, thật sự khâm phục rồi! Mẹ con Chu Khuynh Cơ thì cũng kinh ngạc không ngớt, họ cứ đinh ninh Chu Tử Đằng không làm
được, nào ngờ... Chu Cảnh Điềm đứng đó thì cũng thở phì phò tức giận,
gậy ông đập lưng ông mà! Giá chi con bé Chu Tử Đằng còn là người Chu
gia, ông bây giờ đã có thể kết thân với Trình lão phu nhân rồi!
Lãnh Dịch Khiêm không mấy hứng thú với thơ ca nhưng khi nghe cô đọc thì cũng không tiếc một tia tán thưởng. Lời đoạn tình tuyệt nghĩa hay lắm! Xem
ra đêm nay anh phải uống rượu cùng Trình Phong Lữ rồi. Hiếm có người phụ nữ nào làm tên Trình Phong Lữ kia đứng ngồi không yên, cô cũng thực có
bản lĩnh. Chỉ tiếc, bạn anh đã để vụt mất con mồi hiếm, cũng chỉ tiếc
anh không thể đụng vào "vợ bạn". Dẫu sao thì, anh cũng không nên bỡn cợt với người phụ nữ sắc sảo này thì hơn. Anh đã nghe Lưu Ly kể qua về cô
trong ấn tượng, chỉ là anh không tin một ả đàn bà lẳng lơ, chân dài não
ngắn như cô lại thay đổi nhanh đến thế, giờ thì anh tin rồi.
***
Trình Phong Lữ nghe Chu Tử Đằng thanh thản nói thì lòng như bị ai đó
giày vò. Dứt tình với anh cô vui đến thế sao? Anh không tin! Nhất định
là cô đang giận dỗi, nhất định cô đang trả đũa anh thôi, anh không tin
cô vốn yêu anh tha thiết thế nay lại tuyệt tình đến vậy. Anh không cho
phép! Cô đừng nghĩ đến chuyện rời bỏ anh!