***Biệt thự Trình gia mới hãy còn rôm rả người cười người nói, nay đã
chìm trong im vắng. Đồng hồ tịch mịch điểm 12 giờ đêm, trăng khuất dạng
sau bầu trời đen, không gian xung quanh bỗng trở nên u tối, hiu quạnh.
Trong phòng, một người con trai đang gào thét trong tuyệt vọng, trong
đau đớn không nguôi. Xung quanh anh là những nhánh Tử đằng đã héo hắt từ lâu, còn có những dải giấy nhỏ chỉ ghi đúng 1 câu chữ ngổn ngang xung
quanh. Chiếc điện thoại tuy còn mới nhưng đã không còn hợp thôi vẫn đang tiếp tục phát những cuộc gọi thoại không hề được nhận.
Nỗi đau
quá lớn làm anh tuyệt vọng, anh gục đầu xuống nền đất lạnh lẽo, miệng
không ngừng đau đớn thốt nên: "Tại sao...? Tử Đằng, tại sao,..."
***Là tại sao em gửi cho tôi những thứ này, tại sao em lại yêu tôi nhiều đến
thế, tại sao em lại rời đi như vậy,... Anh cũng không biết là tại sao.
Tay anh run run vuốt ve những nhánh Tử đằng đã chết khô, nước mắt nặng
nề rơi từng giọt. Tôi chưa từng cười với em, nhưng lại khóc vì em. Tôi
chưa từng đổ gục trước người phụ nữ nào, nhưng tôi lại ngã quỵ vì em,... Không gian một vẻ cô tịch, tiếng nói ấm áp mà hiu quạnh của người con
gái vẫn vang đều từ chiếc điện thoại. Trình Phong Lữ thất thần ngước
nhìn lên trần nhà, lòng không khỏi quặn thắt từng đợt.
--Cậu chủ, đây là những nhánh hoa còn sót mà cô Tử Đằng gửi cho cậu. Sở dĩ tôi giữ lại nó là vì tôi phát hiện ở trong mỗi nhánh hoa luôn có một tờ giấy
nhỏ. Nhiều nhánh ta sẽ được một bài thơ. Thực tiếc, cô ấy đã gửi cậu cả
ngàn nhánh hoa, nếu như tôi phát hiện sớm hơn, có lẽ cũng đã có rất
nhiều bài thơ viết tôi giữ lại cho cậu...
--Phong Lữ, tôi thấy
cậu như thế nhưng tôi lại không chút thương cảm nào với cậu. Vì cậu xứng đáng với điều này! Cậu biết không, ngày hôm đó, có một cô gái đã ngắm
nhìn cậu suốt buổi tiệc không rời mắt, cô gái ấy cũng đã năn nỉ hỏi tôi
cho biết tình hình của cậu khi cậu bị trúng dược. Cô gái ấy đã chân trần chạy từ công ty đến biệt thự của cậu, cũng là người mà cậu đã ân ái
suốt đêm đó! Cô ấy chưa từng bỏ rơi cậu, là cậu quay lưng với cô ấy. Là
cậu chọn Chu Khuynh Cơ. Có biết vì sao tôi không kể lại cho cậu biết sự
thật không? Vì tôi muốn cậu phải trả giá cho những việc mình làm, tôi
muốn cậu phải nếm trải nỗi đau mà cô ấy đã chịu. Tôi nói với tư cách là
một người anh em, Phong Lữ.
--Thiếu gia, cậu nên xem lại chiếc
điện thoại cô Tử Đằng tặng cậu năm cậu tốt nghiệp. Trong đó có 1095 cuộc gọi thoại, hơn 2000 tin nhắn. Những thứ cậu đã để lỡ. Đến lúc cậu phải
xem lại rồi...
-- Lữ, mẹ vốn không muốn con uống rượu. Nhưng chỉ đêm nay thôi, con trai, hãy uống cho say...
***Từng lời của quản gia Hứa, của Hứa Tuấn Kiệt, của vú Ngô, của mẹ như điên
cuồng tra tấn anh, dằn vặt anh. Thì ra, người hôm ấy là cô. Thì ra, anh
mới là kẻ tuyệt tình. Thì ra, anh vốn đã lạc lối. Anh tặng Chu Khuynh Cơ mọi thứ cô ta muốn, nhưng ngay cả cơ hội sống anh cũng không cho con
mình, anh để tâm, ưu ái Chu Khuynh Cơ đủ điều nhưng anh chưa từng để ý,
lo lắng cho Chu Tử Đằng lấy một cái.
Anh thật ngu ngốc, thật mù quáng, lại đi quan tâm cho một người không đáng.
--Trình thiếu, giá như khi xưa anh có tình yêu, thì bây
giờ anh đã hạnh phúc bên gia đình với một đứa con rồi.
--Anh có biết tại sao tôi lại gọi bài thơ đó là lời từ biệt cuối không? Vì tôi đã từ biệt anh trước đây rồi...
--Trong những nhánh Tử đằng và trong chiếc điện thoại tôi tặng anh.
***Từng lời nói của Chu Tử Đằng như đang giày xéo trái tim anh. Lần đầu tiên
anh nếm trải cảm giác tuyệt vọng như thế này. Những dải giấy lẻ tẻ được
xếp lại thành một bài thơ, một bài thơ từ biệt đã lâu...
"Em trở về với thế giới của riêng emBuồn vui với từng đêm lặng lẽHạnh phúc, khổ đau không cần aichia sẻGiấc mộng đời thường chẳng tô vẽ cùng anh.Em chẳng cần níu lại nhữngmong manhBởi yêu thương kia... phải chân thành, nhiệt huyếtNghĩa gì đâu khi tình kia đã hếtDối gian lòng, là giết chết niềm tin.Trả cho người những ngày tháng không tênTrả yêu thương, vùi chôn tìnhngang tráiĐể quên đi thời say đắm vụng dạiKhông mệt nhoài giữa khắc khoải niềm đauKể từ giờ mình bước ngược đời nhauChẳng bận tâm nỗi sầu ai vẫn giữChẳng vấn vương về những lời tình tựĐến một ngày mọi thứ cũng trôi xaTrả lại người mộng ảo của ngày quaTrả luôn người giấc mơ hoa thuở ấyDẫu con tim biết đớn đau nhiều vậyVẫn cam lòng đành nhận lấy đắng cay""Chắc người ta thương anh nhiều lắm đấyAnh muốn gì họ cứ vậy chiều theoChẳng như em người gì đâu thấy ghétTình cạn khô, cằn cỗi giống kẻ nghèoChắc bên người anh sẽ luôn vui vẻChẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầuThôi anh hãy trở về bên người ấyBuông tay nào, em chẳng trách anh đâu.Ừ em biết em là người ích kỷMãi giận hờn chẳng suy nghĩ cho anhEm cũng biết người ta luôn luôn tốtLuôn yêu anh, yêu rất đỗi chân thànhThôi thì thế, trả anh cho người ấyThấy anh cười em cũng sẽ vui ngayDẫu cuộc đời còn bao nhiêu ngả rẽYêu anh nhiều, họ chẳng sẽ đổi thay.Thôi thì thế, chúc anh luôn hạnh phúcĐừng nhớ em, đừng day dứt làm gìEm mạnh mẽ, chẳng bao giờ biết khócVẫn yên lòng, cứ thế bước ra đi..."***Một chiều mưa rất buồn, cô đã gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng, một nhánh Tử đằng cuối cùng, một lời nói cuối cùng, và chút tình yêu còn ấp ủ
cuối cùng...
***.... trước khi ra đi...