PHIÊN NGOẠI ĐẶC BIỆT:
Nơi ấy mình con trong bóng tối
Nơi này ánh sáng giấu ở đâu?
*** Tôi có mọi thứ mà người khác mơ ước, sinh ra đã nắm sẵn quyền lực của
cải, chào đời đã có kẻ cung phụng chăm nom. Tôi thích cái cảm giác mỗi
sáng mẹ sẽ âu yếm gọi tôi dậy, thích cái cảm giác mọi người phải luồng
cúi trước tôi, bởi vì tôi, là con trai của Bạch Kỳ Sơ, bởi vì tôi, là Đệ nhất thiếu gia của nhà họ Bạch- Bạch Sở Viên.
*** Nhưng mọi thứ
thật giả tạo, đó là thứ duy nhất tôi không thích. Mẹ tôi, tôi ghét nụ
cười của bà, sao bà lại nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương đó, sao lại
cười với tôi nụ cười khổ sở đến thế? Còn cha tôi, người có quyền thế cao mà bất cứ đứa con nào cũng thèm khát có được người cha như vậy, thực
nực cười, ông ta còn chẳng nhớ tên tôi hay chỉ gọi lấy dù chỉ một lần,
điều ông ta quan tâm duy nhất là mẹ, như thể bà là sự tồn tại duy nhất
trên đời. Và cũng bi hài làm sao, ông không nhận ra ư, trong mắt bà
không phản chiếu bóng hình ông. Tôi ghét thấy cảnh họ cười nói thân mật, người ngoài nhìn vào thì ngưỡng mộ gia đình hạnh phúc của tôi, còn tôi
lại coi đó như một sự mỉa mai, mẹ tôi nhìn cha tôi bằng một ánh nhìn
trìu mến, tha thiết, nhưng không phải cho ông. Còn ông, chỉ lẳng lặng
cười khổ và chấp nhận niềm vui giả dối này, tôi thấy thật đáng chán! Tôi sống tromg một khung trời rộng lớn, nhưng trống rỗng. À không, tôi
không đơn độc, bởi vì tôi còn có một "tôi" khác, dưới kia.
Mẹ tôi hát rất hay, giọng bà rất trong, hợp với những bài Thánh ca, nhưng có
quá buồn cười không, khi mà trong thế giới tối tăm đến bất tận này,
người lại hát Thánh ca!? Cho ai? Cho những linh hồn tội lỗi ngoài kia ư? Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, mẹ tôi bảo bà hát để cứu rỗi linh
hồn những kẻ tội đồ, mà tôi nghĩ họ chẳng còn linh hồn để mà cứu rỗi
nữa. Và cả bà cũng vậy, hát cho họ, đúng hơn là hát cho chính bà, người
phụ nữ lạc lối. Tôi rất tò mò, mỗi đêm, sau khi bài Thánh ca đã hết, khi tôi đã yên giấc nồng, bà sẽ rời khỏi phòng, lẳng lặng đi đến một mật
thất rất u tối, tôi đã lén dõi theo bà, mon theo con đường hầm đó, nhưng cánh cửa đóng lại rất nhanh, tôi không thể nào vào được, cũng chẳng thể thấy được bên trong. Nhưng tôi nghe thấy tiếng gào thét của mẹ, và cả
tiếng van cầu của một cậu bé khác. Tôi thực rất sợ hãi, tiếng thét rất
thê lương, và cũng thật ảm đạm. Vì vậy tôi đã chạy đi, rời xa mật thất
đáng sợ đó, trở lại phòng mình và vờ như đã ngủ, nhưng tiếng la của
thằng bé đó cứ ám ảnh tôi. Điều khiến tôi kinh ngạc là mỗi tối bà sẽ đến mật thất u ám đó, và sáng hôm sau bà sẽ lại tươi cười đón ngày mới cùng tôi. Bà rất đẹp và rất hiền dịu, nhưng bà khiến tôi sợ hãi, có đôi khi, bà không phải là mẹ của tôi, mà bà là một người khác. Có lần đi ngang
qua phòng bà, tôi đã thấy bà cầm một con búp bê vải giống cha tôi, nở
một nụ cười quỷ dị, rồi cứ lấy dao đâm liên tục vào nó, đâm thủng nó, xé toạc nó ra, miệng vẫn lẩm bẩm, bà là ai? Bà không phải mẹ tôi, mà là
một ai đó tôi không biết, bà đã thay đổi, hoặc là bà chưa từng thay đổi, bởi vì, trên đời này, đã không còn Hạ Nhược Tuyết- đóa hoa huệ tây
thanh cao của ngày xưa, đã không còn mẹ tôi. Và tôi bắt đầu lo lắng,
những kẻ xung quanh cúi đầu trước tôi nhưng tôi thấy họ nhìn tôi bằng
ánh mắt lăm le và thèm muốn, những con người xa hoa chúc tụng tôi, nhưng trong lời nói chất đầy phẫn hận và đố kị, mẹ tôi yêu thương tôi, nhưng
bà vuốt ve tôi bằng đôi bàn tay rươm rướm máu của ai đó, tất cả thật giả dối, thật hèn mọn, thật khiến tôi, muốn hủy hoại tất cả bọn chúng! Ngày hôm đó là ngày cha tôi trở về, bữa tối vẫn ngon và đầy ắp "hạnh phúc"
như nó phải thế, và khi đêm đã khuya, khi cha mẹ tôi tận hưởng một ngày
của họ, tôi đã rón rén xuống mật thất, không quá khó để bẻ khóa mật mã.
Mật thất ẩm ướt và tối đen như mực, rong rêu bám đầy vách, chúng nhơm
nhớp dính vào tay tôi. Thỉnh thoảng có vài ánh đèn ở phía dưới xa xa,
chập chờn... chập chờn... Bỗng, tôi cảm thấy như có một luồng gió lạnh
phả vào gáy tôi. Không, đó không phải là gió... đó là hơi thở người.
Tôi sợ hãi tột độ, kẻ đó đến gần tôi không một tiếng động, gã gầy tong,
người xơ xác, đôi mắt sâu hoắm vô hồn, thấy cả hốc mắt lõm vào, làn da
nhợt nhạt, đứng đối diện tôi, nhìn chằm chằm. Tôi thực sự rất hoảng
loạn, tôi trách bản thân đã không chịu mang theo vũ khí phòng thân.
Nhưng khoan đã, đây chẳng phải Alexander, bác sĩ riêng của Bạch gia sao? Tôi thấy ông ta trong ảnh những người làm của gia tộc, ông ta chẳng
phải đã chết cách đây 7 năm rồi sao? Rồi bỗng tôi nghe tiếng bước chân
rất nặng, cả tiếng súng vang lên trong vỏ giắt ngang lưng, họ có vũ khí, họ là người canh chừng mật thất này sao? Tôi lại thêm một phen hoảng
sợ, đây là bí mật mà mẹ tôi giấu kín, chắc nó chằng tốt đẹp là bao, bà
đang giấu thứ gì? Khi tiếng bước chân rầm rập đầy nguy hiểm đến gần, tôi nghe trống tim đập thình thịch, rồi đột nhiên, gã bác sĩ giương đôi bàn tay gầy trơ xương của gã, bịt miệng tôi lại, rồi lôi tôi đi. Tôi giãy
giụa, nhưng những ngón tay gầy gòm xương xẩu của gã bấu mạnh vào tôi,
tôi cảm thấy rất đau, chẳng lẽ tôi sẽ chết ở đây sao?
Nhưng không, gã đưa tôi tránh xa đám cai ngục, rồi đi sâu xuống dưới một cái ngục
nhỏ mốc meo, ngửi được cả mùi rong. Nhưng đây là nơi duy nhất có cửa
thông gió, không khí thoáng hơn nhiều, và nhìn chung quanh, cũng sạch sẽ hơn, có lẽ có người dọn dẹp. Gã thả tôi ra, tôi toan chạy, nhưng lại
nghe tiếng của một cậu bé:
-- Ai vậy? Mang nước đến rồi sao?
Tôi đứng chôn chân tại đó, giọng nói này, là thằng bé với tiếng la thất
thanh đã ám ảnh tôi, tôi không nhúc nhích nổi. Rồi đột nhiên gã bác sĩ
huých nhẹ vai tôi, giờ tôi mới nhận ra ông ta không thể nói, tôi dùng
hết can đảm bước lại gần, nhìn cậu bé đó qua song sắt. Nó mặc bộ đồ cũ
mà tôi đã bỏ đi, nó rất gầy, làn da thiếu đi huyết sắc, đầu tóc rũ rượi, khắp người nó toàn những vết bầm tím, có cả máu rơm rớm trên quần áo.
Nó nằm trong một cái ngục lót rơm khô, nhìn nó như rất mệt, và rất đau.
Tại sao nó lại bị nhốt ở đây? Không hiểu sao nhìn thấy nó, tôi lại dấy
lên nỗi thương xót chưa từng có, giống như nó là chính tôi đang nằm thoi thóp ở đó vậy. Tôi tiến lại gần, ngồi thấp xuống để nhìn rõ mặt thằng
bé đấy.
-- Để nước ở ngoài. Tự lấy được.
Tôi bàng hoàng.
Nó có khuôn mặt y hệt tôi, dù khuôn mặt nó nhem nhuốc, nhưng nó rất
giống tôi. Nó cùng tôi chẳng khác nhau là mấy, luận về vóc dáng hay
tướng mạo, có hay chăng sự khác nhau là tôi mặc trên mình bộ đồ hàng
hiệu mới toanh, còn nó khoác lên mình bộ áo cũ rách, lấm lem. Tôi vô
cùng hoảng sợ, tay chân tôi run run, mặt tôi cắt không còn một giọt máu, nó là ai, sao nó lại ở đây, sao nó lại giống tôi đến thế, sao mẹ tôi
giấu nó ở đây, sao ở dưới này có một cái ngục? Hàng loạt câu hỏi bủa vây trong tôi, tôi choáng đi, rồi gã bác sĩ túm tôi dậy, tôi nghĩ gã đã
thấy sự hoang mang của tôi. Gã kéo tôi ra một góc khuất sau đó, rồi gã
chỉ tôi ngồi xuống và viết lên lòng bàn tay tôi.
" Cậu có biết chữ không?"
-- Có. - Tôi trả lời.
" Vậy giờ hãy cố gắng cảm nhận, tôi sẽ kể cậu nghe về những chuyện mà mọi người chưa bao giờ được biết."
Mất cả một đêm để gã "kể" tôi nghe tất cả những sự thật, khi ánh mặt trời
đầu tiên chiếu qua cửa thông gió, tôi biết tôi phải mau trở về. Bác sĩ
Alexander- chính xác là vị bác sĩ riêng mà tôi đoán- đưa tôi ra khỏi mật thất an toàn. Thật giả dối, mọi thứ. Tôi ngoái nhìn lại căn ngục lần
cuối, nó, là thật, nó là một nửa sinh mạng kia của tôi, tôi đã hứa với
bác sĩ Alexander sẽ đưa ông trở ra. Sáng hôm ấy, vẫn là kẻ hầu người hạ
ra ra vào vào săn sóc, vẫn là người mẹ với nụ cười hiền hậu trên môi,
cha tôi còn chẳng biết tôi đứng đó, mọi sự chú ý đặt trên người của bà,
ân cần dìu bà xuống ăn sáng, tôi chán ngấy cảnh tầm thường này. Và tôi,
bỗng nghĩ tới một điều rất thú vị, sẽ ra sao, nếu mọi thứ thay đổi nhỉ?
.......
-- Mẹ à, người không cần phải cười, nếu người đang khóc. Và người cũng chẳng cần phải sống, nếu người muốn ra đi.
......
Cái đêm tôi mỉm cười nói với bà hôm đó, tôi đã không thấy bà trở lại vào
ngày mai. Chúc mừng người, giờ thì người đã có sự giải thoát mà người
muốn. Đám gia nhân bắt đầu nháo nhào lên, thật ồn ào, nhưng xem kìa, họ
gặp nhau thì hỏi tung tích mẹ tôi, chứ chẳng có gì gọi là sốt sắng cả,
lũ người này, đáng lẽ nên tận trung với chủ cho đến phút chót chứ! Vì
vậy, tôi đã kể chuyện này lại với ông, ông có vẻ sửng sốt khi nghe tin
này, nhưng ông đã ra tay xử lí thật nhanh. Không mất khá lâu để tìm thấy ngục thất, thủ hạ của ông đã tìm ra xác mẹ tôi, đã phát hiện ra vị bác
sĩ cùng những người hộ sinh mất tích đột ngột ngày xưa. Cái chết của mẹ
tôi được giấu nhẹm, an táng trong âm thầm, dù gì mẹ tôi trước kia cũng
chẳng hay đi ra ngoài, vì vậy cũng chẳng ai tò mò chuyện không thấy bóng dáng mẹ tôi, để cho cha tôi vững tâm mà tham chiến. Cuộc sống
mới thật
khiến tôi thích thú!
Sau hai ngày an bài mọi chuyện ổn thỏa, đây
là ngày tôi được đường đường chính chính gặp lại người anh em sinh đôi
của mình. Lần đầu tiên, tôi gặp anh trai xấu số của mình, anh ta rất
trầm lặng, hầu như chẳng nói tiếng nào trong suốt bữa ăn, tôi cứ tưởng
anh ta sẽ sợ hãi, hay chí ít ra là buồn bã tột độ, nhưng anh ta lại rất
lạnh lùng, như mọi thứ bên ngoài chẳng có gì ảnh hưởng nổi mình. Tôi có
cảm giác thua kém, ngay cả khi khoác lên mình tấm áo rách rưới, ánh mắt
anh ta vẫn thật kiêu ngạo và lãnh đạm, phong thái của một kẻ thống trị,
đôi con ngươi vô tình như cha tôi, thật khiến người ta không thể coi
thường.
-- Tên là gì? - Tôi vẫn cảm thấy chưa quen dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, ngoài diện mạo giống nhau ra, tôi thấy cả hai khác nhau
một trời một vực.
-- Không biết.
Tôi quên mất một điều
rằng nửa kia song sinh của ta đã sống trong bóng tối 7 năm, chẳng được
dạy bảo hay chỉ dẫn gì. Mặc dù bác sĩ Alexander có học thức, nhưng cũng
thật khó khăn với người câm để dạy một đứa trẻ hoàn toàn không biết gì
và chẳng có phương tiện gì để học. Cánh cửa sảnh mở ra, ông tôi bước
vào, uy nghiêm và oai nghị, tất cả gia nhân mới cung kính cúi chào, anh
ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy ông, ánh mắt có một chút gượng gạo, có
lẽ trong hai ngày qua, anh ấy đã gặp được ông, và ông đã nói điều gì đó. Ông vẫn giương đôi mắt lạnh nhạt nhìn anh ta, mở miệng nói:
--
Tên cháu là Bạch Dĩ Hiên. Từ nay cháu là Đại thiếu gia của Bạch gia.
Khắc cốt ghi tâm một điều, cháu không có mẹ, mẹ cháu đã bỏ cháu ở trại
mồ côi, và cháu được chúng ta nhận về. Trong một tuần, hãy học hết tất
cả các lễ nghi, cuối tuần sau sẽ có tiệc ra mắt.
Nói rồi, ông
quay người đi, tôi cũng hơi bất đắc dĩ nhìn anh ta, tôi không phân bì
chuyện anh ta được làm Đại thiếu gia, tôi chỉ suy nghĩ về lời nói của
ông, nói như vậy, chẳng khác nào khiến anh ta được coi là "con riêng"?
Bạch Dĩ Hiên, chỉ lẳng lặng.
Bạch Dĩ Hiên học rất nhanh, chỉ trong một tuần đã học được hết gần 1 phần tư lượng kiến thức tôi được dạy
suốt mấy năm qua. Tại bữa tiệc, Bạch Dĩ Hiên được giới thiệu với đông
đảo tầng lớp thượng lưu về thân phận của mình, có vài đứa trẻ khác đã tỏ ra dè bỉu, coi thường Bạch Dĩ Hiên. Nhưng khi chúng bắt gặp phong thái
lãnh đạm mà cao ngạo của anh, một phong thái tiềm tàng của người lãnh
đạo, bọn chúng im bặt, và sự e sợ hiện lên trên khuôn mặt chúng. Anh ta
thể hiện rất tốt, từ tướng đi, cử chỉ đến ánh mắt, đều vô cùng đẳng cấp
và uy nghi, tôi có nét giống mẹ, còn Bạch Dĩ Hiên, như đúc từ một khuôn
với cha tôi, đều có khí chất khiến kẻ khác phải dè chừng.
-- Bạch Dĩ Hiên, anh thấy sao?
-- Về chuyện gì?
-- Mọi thứ.
-- Ổn.
Bạch Dĩ Hiên đã chịu nói chuyện với tôi, có lẽ tôi là người duy nhất anh
tiếp xúc cho đến giờ. Anh là người rất kiệm lời, lại luôn mang một bộ
dáng bất cần kiêu ngạo, tôi không biết anh ta luyện ở đâu ra cái tư chất này trong suốt 7 năm liền tách biệt với thế giới bên ngoài. Rồi Bạch Dĩ Hiên nhìn về phía cái ghế được đặt chỗ cao nhất, chiếc ghế trang hoàng
cực kì tinh xảo và sừng sững ngạo nghễ, chỉ thích hợp cho những kẻ đứng
đầu.
-- Chiếc ghế cho ai? - Bạch Dĩ Hiên đột nhiên hỏi tôi.
-- Cho Lão đại.
-- Lão đại?
-- Là người đứng đầu Hắc đạo. Nắm giữ quyền lực tối cao nhất, điều khiển
thế lực Hắc đạo. Cha chúng ta, sắp ngồi lên chiếc ghế đó rồi.
-- Không phải cha tôi.
Bạch Dĩ Hiên chỉ lạnh lùng quay người bước đi, sau hôm đó, anh ta học rất
cật lực, tiếp cận với nhiều kiến thức, lại tập trung rèn luyện kĩ năng
bắn súng và các kĩ năng cần thiết khác khi hành động trong Hắc đạo.
Không lâu sau, anh ta đã theo kịp tôi. Cha tôi thanh tẩy Hắc đạo mất 7
năm, lại phải mất thêm 4 năm dàn xếp mọi chuyện và củng cố quyền lực.
Lúc ông hoàn tất đăng cai vị trí Lão đại, cũng là lúc ông trở về. Cũng
là lần đầu tiên Bạch Dĩ Hiên gặp cha. Tôi vốn để hai người họ có thời
gian, nhưng ông tôi đã truyền tín hiệu, nói cha đang mất khống chế. Sao
tôi lại quên nhỉ, Bạch Dĩ Hiên đã kết liễu mẹ, ông hẳn là không thể bỏ
qua rồi. Vì vậy, tôi thở dài mệt mỏi, cầm súng lên, đẩy cửa phòng bước
ra đại sảnh nơi mọi người đang chào đón cha tôi trở về. Một viên đạn.
Anh trai theo ông nội huấn luyện, bỏ ra 13 năm để trang bị kỹ năng. Và
trong thời điểm đó, Hắc đạo cực kì rối ren vì chiếc ghế Lão đại mà Bạch
Kỳ Sơ cất công giành được vẫn để trống. Khỏi phải nói, có rất nhiều kẻ
dòm ngó, và đó cũng là cơ hội tuyệt vời để Chương gia lấy lại quyền lực
trước kia. Trong thời gian đó, ông nội lên làm Lão đại, và sau 13 năm
khổ luyện, cộng thêm 2 năm củng cố và nâng cấp lại thế lực, Bạch Dĩ
Hiên, bây giờ đã 26 tuổi, tiếp nhận vị trí đó. Còn tôi thì cùng anh họ
Lương Kỷ Khiên, tập trung nghiên cứu cho Bạch gia. Chuyện năm xưa đã bị
vùi lấp, chỉ có bác sĩ Alexander biết, nhưng ông ta sẽ không dám hó hé
dù chỉ một tiếng, vì con gái của ông, hay tôi phải gọi là mợ, là mẹ của
Lương Kỷ Khiên, và hẳn ông ta sẽ không muốn cháu trai mình bị tổn hại.
Tôi cũng ít gặp Bạch Dĩ Hiên vì chế độ huấn luyện của anh trai rất hà khắc, hầu như vắt kiệt sức lực. Đặc biệt là dưới sự huấn luyện nghiêm khắc
của Tiêu Bách- thủ hạ nhất đẳng của cha tôi, nhưng ít ra bên cạnh anh
trai còn có Tiêu Khiết, anh có lẽ sẽ không buồn chán đâu. Tôi rất tự hào về anh, với tư cách là một người em trai, 20 năm qua, anh đã làm rất
xuất sắc. Bây giờ anh trai đã là Bạch lão đại, lãnh đạm, vô tình và
quyết đoán.
Cho tới khi cô ta xuất hiện. Anh trai tôi, đã bắt đầu
biết yêu. Tôi đã tức giận nói với ông nội về chuyện này, nhưng anh không hề xao nhãng việc trong Ám đoàn, vì vậy tôi không thể phàn nàn. Nhưng
anh ta đã trở nên ôn hòa hơn, ánh mắt anh trai nhu tình hơn mỗi khi thấy cô ta. Trước kia, với anh, phụ nữ chỉ là công cụ để phát tiết, anh hoàn toàn không coi trọng họ. Nhưng từ khi có cô ta, Bạch Dĩ Hiên bắt đầu
suy nghĩ nhiều hơn, mọi quyết định của anh luôn xét nét về sự an toàn
cho cô gái đó một cách rất khéo léo, tôi sợ một ngày anh ta sẽ buông
súng vì cô ta.
-- Bỏ cô ta đi! Cô ta không dành cho anh! Anh điên rồi!
-- Tại sao lại bắt tôi từ bỏ trong khi tôi có thể níu giữ!? Tôi có thể
buông xuôi mọi tất cả, nhưng cô ấy thì không thể, bởi cô ấy hơn cả tất
cả của tôi!
-- Anh nghĩ rằng anh có thể cho cô ta tất cả mọi thứ
trên đời sao? Lòng tham của phụ nữ là vô đáy, rồi cô ta sẽ trở mặt với
anh!
-- Sao tôi phải quan tâm chứ? Tôi không thể cho cô ấy tất cả mọi thứ trên đời, nhưng tôi có thể cho cô ấy tất cả mọi thứ của tôi.
.....
--Bạch Dĩ Hiên sao?- Bạch Thừa Húc nhàn nhã dựa vào ghế, nhả ra một ngụm khói
trắng mờ ảo, nhìn Tiêu Bách, trả lời- Phải, ta lẽ ra phải trao ngôi vị
Lão đại cho Bạch Sở Viên, bởi thằng bé, không giống Bạch Kỳ Sơ. Nhưng
Bạch Dĩ Hiên lại khác, nó rất giống con trai ta. Nó lạnh lùng, nhưng mềm yếu, ta nghĩ rằng, ngôi vị Lão đại khắc nghiệt này sẽ khiến nó vô tình
hơn, sẽ khiến nó máu lạnh hơn. Nhưng ta đã lầm.
Bạch Thừa Húc nheo đôi mắt già nua mệt mỏi, thở dài:
-- Cho đến phút cuối cùng, "Bạch Kỳ Sơ", mãi mãi rung động vì "Hạ Nhược Tuyết"....
^^^Đáng ra chap này chỉ dành cho 3 bạn viết tốt nhất EVENT trước, nhưng vì hôm
nay là ngày cuối cùng ad Claire còn viết truyện ( ad Claire chuẩn bị đi
thực tập sư phạm). Sau này mọi chap ad Clara sẽ dựa trên khung sườn của
ad Claire để triển khai chap nên truyện sẽ tiếp tục chứ không drop. Tuy
nhiên vì chỉ có mình ad Claira đăng chap nên tiến độ hơi chậm. Đây là
chap truyện cuối ad Claire tự tay đánh đăng lên nên sorry các bạn giành
giải kỳ trước vì đã đăng công khai cho mọi người cùng đọc nhé! Rất cảm
ơn ad Clara đã hợp tác, tiếp tục ủng hộ truyệ nhé các bạn!!!