CHAP 37:
*** Chu Tử Đằng sau một đêm dự tiệc đình đám, lúc về nhà đã là 3 giờ sáng.
Cũng may là trong nhà cô còn có Mạc Lưu Ly đã ở dưới phòng khách canh
suốt đêm chờ cô về, rồi mới dìu cô một bộ dạng thất tha thất thểu lên
phòng, nếu không chắc cô cũng đã nằm lê lết ngủ dưới sàn. Ánh mặt trời
chan hòa phản chiếu qua ô cửa sổ in bóng lên mặt cô, Chu Tử Đằng khẽ
nhíu đôi mắt. Cô vươn vai ngồi dậy, nhìn lại đồng hồ đã điểm số 8, Chu
Tử Đằng mới bước xuống giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đi xuống
lầu. Vừa mở cửa phòng, cô đã nghe tiếng nói cười rôm rả của Lưu Ly cùng
hai cậu nhóc Andrew, Audrey. Bánh mì bữa sáng thơm phức đến phát thèm,
mang theo vị bánh đậm đà lan tỏa khắp căn nhà.
-- Chào buối sáng, Lưu Ly, Andrew, Audrey!
-- Buổi sáng tốt lành, chị Wisteria! - Andrew và Audrey vừa nhai nhồm nhoàm mẩu bánh mì vừa nháy mắt nói.
-- Chào buổi sáng. Andrew và Audrey cả ngày hôm qua mới đi dã ngoại, hai
tiểu quỷ này hoạt động nào cũng đứng nhất về nhì đấy! Chị cả tối hôm qua về thật trễ, làm em cứ như bà vợ phải thức khuya thức hôm đón đức ông
chồng về! - Mạc Lưu Ly đưa dĩa bánh mì bơ cho Chu Tử Đằng, hờn dỗi nói.
-- Ai da, chị cũng đâu có muốn. Cũng tại mấy đứa chiều hư chị thôi, đi có
người đón, về có người chờ thế này bảo sao không hưởng thụ. Lưu Ly, hôm
nay là ngày nghỉ lễ, chị em chúng ta đi dạo khu trung tâm mới mở nhé!
-- Được ạ! - Cả ba người thích thú đồng thanh reo lên.
Khu trung tâm Di Bach Porche mới mở đã thu hút rất nhiều người. Toà nhà
được thiết kế xây dựng rất công phu và cầu kì đến từng họa tiết, đây
được xem là một trung tâm có qui mô lớn nhất cả nước, một lần vào là lưu luyến không muốn ra. Chu Tử Đằng cùng Lưu Ly và Andrew, Audrey vào
trong đã phải chết mê chết mệt, Andrew và Audrey vẫn còn sợ chuyện lần
trước nên không còn hoạt bát, vì vậy cả bốn chị em cùng nhau hướng đến
tầng spa chăm chút bản thân, lần đầu tiên được massage nên hai cậu nhóc
hào hứng lắm. Chu Tử Đằng cùng Mạc Lưu Ly được thả lỏng người thư giãn
tất nhiên là rất thoải mái rồi.
Tuy nhiên, ở tầng cao nhất, nơi
làm việc vị quản lý trung tâm này, lại không dễ chịu chút nào. Mặc dù là buổi sáng nhưng căn phòng lại lởn vởn sắc tối u ám, trời nắng ấm áp
nhưng bên trong nhiệt độ như tới mức số âm.
Bạch Dĩ Hiên khuôn
mặt hằm hằm biểu lộ rõ hai chữ "không vui" buông tờ báo chụp cận cảnh
màn khóa môi ngọt ngào của Chu Tử Đằng và Từ Lục Giai xuống, bẻ khớp tay răng rắc. Tiêu Khiết đứng ở đằng sau mà muốn lạnh sống lưng, mỗi khi
Tôn chủ của cậu mất khống chế và muốn nổi cơn tam bành, sẽ áp chế mình
bằng cách bẻ khớp ngón tay.
Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề ở
chỗ Bạch Dĩ Hiên đã bẻ khớp tay năm lần rồi! Thật đáng hại mà, ai lại để tờ báo giải trí ấy lên bàn của Tôn chủ vậy, mà nguyên tờ báo đó trang
nhất là cảnh hôn thắm thiết của Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai; trang hai
là sự kiện Chu Tử Đằng đến dự tiệc với một vị công tử tuấn lãng lạ lẫm;
trang ba là vụ việc Chu Tử Đằng công khai giới thiệu người đi cùng là
bạn trai đã quen nhau hai tháng; trang bốn là câu chuyện Chu Tử Đằng
cùng Từ Lục Giai ra sau vọng lâu Chương gia, tay trong tay đối mặt với
Trình thiếu; trang năm là ảnh chụp lén Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng tươi cười rượt đuổi nhau trong vườn cây Tử đằng ở ngoại ô.
Năm trang
báo, năm lần bẻ khớp ngón tay, Tiêu Khiết thật run cả người nhìn Bạch Dĩ Hiên mặt đã xám ngắt, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào
người trong ảnh đang hưởng trọn cái hôn của Chu tiểu thư. Tiêu Khiết
không dám hó hé lấy một tiếng, kẻo lại kích động đến Tôn chủ.
--
Gọi Salvia Scavoela lên đây. - Bạch Dĩ Hiên lạnh giọng nói, hàn khí như
tỏa ra tứ phía. Tiêu Khiết thật sự sởn gai ốc, thầm nguyền rủa cô Thư kí Salvia đã "tốt bụng" đặt một tờ báo giải trí lên bàn Tôn chủ.
Không mất quá lâu, cô Thư kí người Đức thủ khoa đại học Yale đã nghiêm chỉnh đứng trước mặt Bạch Dĩ Hiên.
-- Giám đốc, ngài gọi tôi có việc gì ạ?
-- Trong khu trung tâm có dòng sản phẩm đồ chơi của công ty Lilas phải không?
-- Vâng ạ, lần trước tôi trình đơn kí hợp đồng giao thương với Từ gia, ngài đã phê duyệt.
-- Hủy hợp đồng. Chấm dứt giao thương. - Bạch Dĩ Hiên mặt đã tối sầm lại
khiến cả Tiêu Khiết cùng Salvia phải phát sợ - Đừng để tôi thấy nhãn
hiệu của công ty Lilas.
Mặc dù khó hiểu nhưng nhân viên phải nhìn nét mặt của ông chủ mà sống, Salvia liền lập tức mở camera giám sát
lên, nhanh tay gửi một mã tin thu hồi sản phẩm thương hiệu đến quản lý
viên khu đồ chơi. Đảo qua đảo lại camera, chợt Salvia bất ngờ reo lên:
-- Ô kìa, Chu tiểu thư đang làm spa ở trung tâm này!
Salvia vừa dứt lời, Bạch Dĩ Hiên đôi mày liền nhíu lại nhìn cô gái rạng rỡ
đang spa thư giãn trong màn hình. Bạch Dĩ Hiên mặt đã đen lại, liền lãnh đạm từng bước đứng dậy đi ra khỏi phòng, ai cũng biết anh sẽ đi đâu.
Tiêu Khiết thấy thế thì ngửa cổ than trời, Salvia ngơ ngác hỏi:
-- Gì vậy? Chẳng phải mọi hôm nghe đến tên Chu tiểu thư giám đốc mặt mày sẽ vui vẻ hơn sao?
-- Nhờ ơn của cô, tờ báo kia đã hủy hoại tất cả...
Vẫn còn khó hiểu, Salvia liền tới bàn làm việc của Giám đốc, mới hoảng hồn
nhận ra mình đã gây họa! Gì vậy, cô tưởng là mình đặt tờ báo thời sự mà, sao tờ báo giải trí kia lại ở đây! Ôi thôi, lần này thì chết rồi, cô
khôn ba năm dại một giờ rồi... Trong phòng làm việc, có hai kẻ tội
nghiệp đang than trời oán đất, mà cái kẻ đang nằm hưởng thụ spa kia,
cũng sắp phải oán đất than trời rồi.
Chu Tử Đằng spa xong, cô
đang ở trong phòng thay đồ, thoát y hết trang phục, quấn quanh người một chiếc khăn tắm, sắp xếp lại đồ đạc rồi định qua phòng xông hơi, Lưu Ly
đang chờ ở đó. Bỗng nhiên Chu Tử Đằng nghe tiếng mở cửa, chắc chỉ là một người khách vào đây thay đồ. Nào ngờ vừa mới quay người lại, cô đã bị
một lực ép mạnh cô vào cửa hộc quần áo, Chu Tử Đằng thấy đau toan la lên thì đôi môi đã bị chặn lại. Cô hoảng sợ trừng lớn đôi mắt thì đã bắt
gặp ánh mắt sâu xanh như đại dương tức giận nhìn cô, cô thật sự hốt
hoảng, tại sao Bạch Dĩ Hiên lại có mặt ở đây! Miệng lưỡi hai người vẫn
cuống quýt giao nhau, nhưng nụ hôn lại rất thô bạo, Bạch Dĩ Hiên ghì
chặt hai tay của cô lên đỉnh đầu, khuôn ngực nảy nở vì thế mà căng lên,
áp sát vào vòm ngực rắn chắc của Bạch Dĩ Hiên.
Một tay kia của
anh nắm mạnh gáy cô, không thương tiếc ngấu nghiến đôi môi, điên cuồng
gặm nhấm. Động tác của anh dứt khoát mà lại chẳng nhu tình, cứ như thể
đang trừng phạt cô. Chu Tử Đằng khoang miệng bị anh càn quấy đau đến
nước mắt ứ đọng khóe mi, cố sức giãy giụa nhưng càng bị anh đè chặt hơn. Bạch Dĩ Hiên cuồng dã hôn cô tới tấp, chỉ để cô đủ lấy hơi chứ không
kịp nói một lời nào. Tay kia thôi nắm chặt cằm cô, chuyển xuống nơi đẫy
đà, bàn tay xoa nắn bóp thật mạnh, Chu Tử Đằng thật sự đau đến phát
khóc, trong khoang miệng chỉ biết phát ra tiếng "ưm... ưm.." kháng cự.
Nhưng anh không hề thấy mủi lòng, lần trước thấy cô khóc liền đau lòng mà tha cho cô, để cô có thời gian tiếp nhận anh. Kết quả thế nào, chưa đến một tuần đã công khai nói cười thân mật với người đàn ông khác? Chết tiệt,
vậy mà anh còn tin tưởng cô, ở bệnh viện không quá chú tâm tới Từ Lục
Giai, giờ thì hay rồi đấy, hắn ta danh chính ngôn thuận làm bạn trai của cô, thử hỏi anh có tức chết không!?
Nghĩ đến đó, lực đạo của
Bạch Dĩ Hiên lại càng mạnh, tay kia bóp mạnh một bên ngực của cô, khiến
nó căng lên như muốn bức ra. Chu Tử Đằng không chịu nổi liền cựa quậy
không ngừng, Bạch Dĩ Hiên liền mút mạnh môi cô, tay kia dời nơi tròn
đầy, xốc khăn tắm lên, hướng thẳng xuống nơi tư mật ở dưới. Chu Tử Đằng
rùng mình, lần này nước mắt rơi lã chã. Bạch Dĩ Hiên rời đôi môi cô, tay trên vẫn ghì chặt hai tay cô, khiến cô không thể nhúc nhích, Chu Tử
Đằng lấy lại hơi, thở hổn hển, nức nở cầu xin:
-- Bạch Dĩ Hiên! Đủ rồi, buông tôi ra... Đau quá...
-- Còn nhớ tên tôi để mà gọi sao? Lá gan cũng thật lớn, tôi chỉ mới thả
lỏng em vài ngày em liền sau lưng tôi qua lại với kẻ khác?
Bạch
Dĩ Hiên thực khó chịu trong người, Chu Tử Đằng bây giờ trên người chỉ
còn độc nhất mảnh khăn tắm, anh liền giật phắt nó xuống, phơi bày thân
thể trần trụi của cô. Chu Tử Đằng hốt hoảng, nước mắt đã ướt đẫm khuôn
mặt:
-- Á... Đủ rồi, Bạch Dĩ Hiên! Anh mau dừng lại...!
-- Không trả lời vấn đề của tôi, hửm? Hay do tôi quá nuông chiều em, nên em thật sự không để tôi vào mắt?
Nói rồi, Bạch Dĩ Hiên lần xuống nơi u cốc thần bí, khẽ đưa một ngón tay
vào. Chu Tử Đằng sợ hãi đến la toáng lên, hai đầu gối vô thức khép chặt
lại, nước mắt đã lăn dài trên má, Bạch Dĩ Hiên mặc cho cô van xin, ngón
tay liền đưa vào sâu hơn. Phía dưới đau như bị xiên qua, Chu Tử Đằng cảm thấy nhục nhã không ngừng van xin anh:
-- Đủ rồi... Dừng lại... Dừng lại... Bạch Dĩ Hiên! Anh làm tôi đau! Thả tôi ra... tôi la lên đấy!
-- Được! La lên đi! Tôi không ngại nếu chuyện này lên trang nhất. - Bạch
Dĩ Hiên cắn vào cổ cô, để lại trên đó một dấu hôn, cũng may điều anh lo
sợ không xảy ra, hắn ta chưa có đụng vào cô. Nhưng nếu hắn dám, nghĩ đến đó, tay Bạch Dĩ Hiên lại dùng lực mạnh hơn, cơ hồ muốn xé rách hai cánh hoa của cô, khiến cô kêu la khóc nức nở - Em dám cùng hắn tuyên bố là
tình nhân! Vậy em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?
-- Tôi và anh... Đau quá! Không có quan hệ! Đừng làm nữa... Ư... Đau quá!
Bạch Dĩ Hiên nghe đến đây thì mặt tối sầm lại, Chu Tử Đằng thực sự sợ hãi.
-- Anh... Anh định làm gì...!
-- Không quan hệ! Không quan hệ! Lúc nào cũng là tôi với em không có quan
hệ! Em có thể cùng hắn ta cười nói vui vẻ đến thế, vậy mà mỗi lần gặp
tôi, một lời lại một lời phủ nhận quan hệ giữa tôi và em! Em coi tôi là
gì, người phụ nữ chết tiệt!
Bạch Dĩ Hiên mang một cỗ tức giận đã
kiềm chế nãy giờ, mắt đầy những tia máu, gằn từng tiếng nhìn cô. Chu Tử
Đằng run lên vì sợ hãi, đột ngột Bạch Dĩ Hiên rút ngón tay đã hành hạ
nơi riêng tư của cô ra, không hề dịu dàng vác cô lên vai, bật tung cửa
đi
lên tầng cao nhất. Chu Tử Đằng bị anh ôm chặt liều mạng dùng sức đấm
vào lưng anh túi bụi, miệng không ngừng la hét, cô bị anh dọa đến rớt
tim gan rồi:
-- Bạch Dĩ Hiên! Anh bình tĩnh lại! Anh định đưa tôi đi đâu!?
-- Không có quan hệ? Vậy để tôi nhắc cho em nhớ, tôi và em, có quan hệ gì!
Bạch Dĩ Hiên rất nhanh đã tới phòng làm việc của mình, đây là tầng cao nhất, người không có phận sự thì không được vào, Chu Tử Đằng hoang mang tột
độ, cô đã kêu la nãy giờ nhưng chẳng ai tới cứu. Bạch Dĩ Hiên khuôn mặt
trở nên tối đen, sải bước dài hướng đến phòng ngủ, nhận ra ý định của
anh, cô lại càng hoảng hơn nữa, vội níu lấy áo anh, khóc lóc không
ngừng:
-- Bạch Dĩ Hiên! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Thả tôi ra! Đừng làm vậy! Đừng mà! Có ai không? Cứu! Cứu với!
-- Không dạy dỗ em em sẽ không sợ! Có lần đầu thì sẽ có lần sau! Tại sao
lúc cùng hắn ta rạng rỡ công khai quan hệ, em không biết đó là sai!?
Mặc cho Chu Tử Đằng van khóc không thôi, Bạch Dĩ Hiên lúc này đã bị tức
giận che mờ lí trí, hay nói đúng hơn, là đã bị ghen tuông kiểm soát. Anh đẩy mạnh cửa phòng ngủ, không một chút ôn nhu ném cô không một mảnh vải che thân lên giường, Chu Tử Đằng bị va chạm chưa kịp hoàn hồn thì đã bị anh cởi dây caravat trên cổ trói một chân cô lại trên thành giường. Chu Tử Đằng không thể di chuyển, trống tim đập loạn lên, không còn tâm trí
để mà ngại ngùng, liền nhìn vào mắt anh van cầu:
-- Đừng! Bạch Dĩ Hiên, anh không thiếu phụ nữ, không nhất thiết phải là tôi... Thả tôi ra...
-- Tôi không thiếu phụ nữ, phải! Nhưng từ khi em đến, đã chẳng còn người
phụ nữ nào tồn tại trên đời này ngoài em! Vậy mà em đối với tôi như thế
nào? Thả em ra? Để em về bên hắn sao? Em đừng mơ tưởng, nhắc em nhớ, tôi và em đã có một đêm ân ái!
Nói đoạn, Bạch Dĩ Hiên áp sát người
gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng hơi thở lạnh băng của anh, tay
cô chống lên lồng ngực của anh, nước mắt vẫn còn rơi ướt nhòe khuôn mặt. Bạch Dĩ Hiên có chút đau lòng toan cúi người xuống hôn cô, liền bị cô
thẳng thừng quay mặt tránh đi, đôi mắt ánh lên vẻ chán ghét hiện rõ.
Lần này không còn là ủy khuất cầu xin nữa, Chu Tử Đằng lạnh lùng hét lên, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra:
-- Cút ra! Đừng chạm vào tôi! Anh không có tư cách! Vĩnh viễn không có tư cách! Tôi ghét anh!
Chu Tử Đằng kháng cự quyết liệt đến thế, không gian bỗng trở nên im ắng.
Mặt Bạch Dĩ Hiên đã đen lại đến khônh nhận ra biểu cảm nào, đôi mắt xanh vô tình nhìn thẳng vào cô, cười khổ:
-- Ha, em là đang giữ tiết cho hắn ta? Hắn ta có tư cách hơn tôi sao?
Từ người Bạch Dĩ Hiên hàn khí lạnh người bao vây lấy không gian, Chu Tử
Đằng mới giật mình phát hiện mình đã không cẩn ngôn, Bạch Dĩ Hiên lúc
này, khiến cô lo lắng:
-- Anh... anh định làm gì...
-- Em
có biết gì không, Chu Tử Đằng? - Bạch Dĩ Hiên ánh mắt vô cùng lạnh lùng
nhìn cô, như thể đã trở thành một người khác- Em cần được dạy dỗ, để
biết ai mới là người đàn ông của em!
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên rút
caravat của mình trói một tay cô lại vào thành giường, tay kia luồn
xuống giường rút ra một cây roi da quất ngựa trong set đồ thể thao của
anh. Chu Tử Đằng mở lớn đôi mắt, sợ hãi tột độ, anh định đánh cô sao?
-- Đừng! Bạch Dĩ Hiên! Anh bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại!
-- Bình tĩnh sao? Ha, em biết gì không? Trước em, tôi chưa bao giờ bình tĩnh!
Nói rồi, Bạch Dĩ Hiên liền vung roi lên, quất một roi vào lưng cô, cả căn
phòng vang lên tiếng "chát" của roi da cùng tiếng cô la thất thanh. Chu
Tử Đằng như cảm thấy người bị chẻ làm đôi, không còn sức để cựa quậy.
Bạch Dĩ Hiên lại quất thêm roi thứ hai, rõ ràng là anh chỉ mới dùng một
phần ba sức, nhưng đã khiến cô như chết đi sống lại. Chu Tử Đằng đau đớn la lên, nước mắt cứ thế mà tuôn ra như suối, không thể thoát khỏi, chỉ
biết nén đau úp mặt vào gối, chịu từng cái roi giáng xuống người. Bạch
Dĩ Hiên đã bị ghen tuông làm mờ lý trí, không thể khắc chế bản thân.
-- Đau quá! Đau tôi! Dừng lại! Đừng đánh nữa! A!!!
-- Sau này em còn dám qua lại với hắn nữa không!? Trả lời tôi!!!
Một đòn roi nữa lại thẳng xuống tấm lưng trơn mịn giờ đã hằn dấu đỏ của cô, Chu Tử Đằng nấc nghẹn từng cơn, đôi mắt nhìn chằm chằm đến con dao rọc
giấy ở trên bàn sát giường.
-- Anh... không xứng!
Nói rồi
Chu Tử Đằng dùng hết sức với tay lấy con dao, một đường thẳng xuống cổ
tay bị trói, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Chu Tử Đằng mệt mỏi ngã
xuống, mọi thứ như mờ đi. Mọi việc diễn ra quá nhanh, Bạch Dĩ Hiên không kịp phản ứng, nhìn thấy cô rạch tay mình, trái tim anh như bị hàng vạn
con dao đâm xuyên qua. Nhìn lại chính đôi bàn tay đã thương tổn cô, anh
mới thực sự hận mình, chết tiệt, anh đã làm gì thế này!?
-- Tử
Đằng! Tử Đằng! - Bạch Dĩ Hiên vội lao tới cởi trói cho cô, lấy chính
caravat đó chặn máu lại, giờ này khi nhìn thấy đôi mắt mê man của cô,
trái tim ạn như nhảy khỏi lồng ngực - Tử Đằng!!! Lương Kỷ Khiên! Mau gọi Lương Kỷ Khiên! Tiêu Khiết, cứu cô ấy!
-----------------------------------------------------------
Chu Tử Đằng chớp mở đôi mắt tỉnh dậy, thấy đầu óc choáng váng vô cùng, mùi
thuốc sát trùng sặc vào mũi làm cô khó chịu, nhìn sang thấy đôi tay mình được bó, đang truyền dịch.
-- Tỉnh rồi à? Có nhớ tôi là ai không?
Nghe có giọng nói, cô mệt nhoài quay đầu sang thì bắt gặp người đàn ông trong bộ áo blouse trắng có đôi mắt xanh lá hiếm thấy.
-- Lương Kỷ Khiên?
-- Ừ, là tôi! Thứ lỗi cho thằng em họ hồ đồ của tôi, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
-- Tôi ở đây bao lâu rồi?
-- 2 tiếng. Cũng may cô không dùng quá sức, nếu không sẽ động tới tĩnh
mạch. Người thân của cô vẫn chưa biết chuyện, tôi sẽ thông báo họ sau.
Chu Tử Đằng trầm ngâm, không biết phải nói thế nào, càng không biết phải
đối mặt với Bạch Dĩ Hiên ra sao. Mọi chuyện, sao lại trở nên rắc rối đến thế này. Chợt cửa phòng bệnh mở ra, Bạch Sở Viên lườm nguýt nhìn cô,
cất giọng mỉa mai:
-- Thực lợi hại! Cô có biết không, anh ta lo lắng cho cô, đi đi lại lại đến mòn hành lang rồi!
-- Ừ! Nhưng tôi không cho nó vào thăm, ai bảo nó là nguyên nhân khiến cô
nhập viện. Hẳn nãy giờ, cũng đã tức giận đấm thủng tường bệnh viện tôi
bảy lỗ rồi. - Lương Kỷ Khiên lắc đầu nói.
-- Rồi sao? - Chu Tử Đằng vẫn chưa khỏi nguôi giận, thờ ơ hỏi.
-- Rồi Từ Lục Giai hớt hải tới thăm cô! - Bạch Sở Viên khoái chí nói - Tôi không biết sao anh ta lại biết cô bị thương mà vội vã chạy đến! Cái tôi quan tâm là khi Bạch Dĩ Hiên vừa thấy anh ta, bức tường đón thêm một lỗ thứ 8.
-- Cái gì cơ!? Từ Lục Giai cũng đến đây sao? Gay rồi!
Tiểu Hiên không bị mất khống chế mà rút súng giết người đấy chứ! - Lương Kỷ Khiên sửng sốt đứng bật dậy.
-- Không biết! Tôi chỉ thấy Từ
Lục Giai thật có bản lĩnh! Nhìn vào mắt tiểu Hiên của tôi không chút e
ngại, ánh nhìn lại vô cùng kiên cường, như thể hắn ta ngang hàng với anh trai, khiến anh tôi mặt đã đanh lại, sát khí đùng đùng! Cả hai có lẽ
đang gay gắt đàm phán cũng nên!
-- Hai người nghĩ quá xa rồi.
Bạch Dĩ Hiên sẽ không đến nổi giữa thanh thiên bạch nhật trong bệnh viện của anh mà rút súng ra dọa người đâu. - Chu Tử Đằng mệt mỏi nằm xuống.
"Đoàng" một tiếng rõ to rúng động cả bệnh viện. Cả ba người đang liền giật mình ngồi bật dậy, Lương Kỷ Khiên cùng Bạch Sở Viên hoảng hốt chạy ra ngoài
xem, cô trong phòng đã nghe tiếng hai người đàn ông khiến cô sống không
yên cãi nhau inh ỏi ngoài kia.
-- Anh điên rồi sao? Anh có biết
cái gì gọi là an nguy quốc gia không vậy? Tự tiện rút xuống bắn người!
Lại còn nhắm vào sát nút cổ tôi, tôi mà có súng, thử xem ai chết trước!
-- Cậu nói gì cơ? Tôi bắn trượt đấy! Cút ra khỏi cô ấy!
-- Anh có quyền gì mà kêu tôi cút? Tôi có thể nghe cô ấy mắng chửi vô cớ
suốt hai tiếng đồng hồ, tôi còn có thể bỗng dưng phải nói xin lỗi bà cô
già đó dù không biết tôi sao ở điểm nào, tôi còn có thể tự tay giặt hết
đống áo mà lần nào gặp cũng bị bà cô già đó "lỡ tay" đổ vào! Anh thì làm được gì! Ngoài việc rút súng ra hù người khác thì làm được gì!
-- Chết tiệt! Quả nhiên tôi còn tiếc đạn!
-- Này anh trai! Bình tĩnh đã! Sao lại mất khống chế đến mức này cơ chứ!
Còn mấy người kia nữa, thủ hạ đứng trơ đó làm gì, không mau tản ra đi
trấn an mọi người!
-- Trời ạ! Dĩ Hiên, đây là bệnh viện đấy! Lão đại đừng có phá miếng ăn của kẻ nghèo mạt như tôi chứ!!!
-- Giết xong hắn, tôi sẽ bồi thường tiền cho anh.
-- Chết tiệt! Lũ các người điên rồi! Sao tôi lại tạo ra đám các người cơ chứ!
Nghe tiếng cãi ngau náo loạn ngoài kia, Chu Tử Đằng thực sự chán đời, chỉ
biết than thân trách phận, ngã nhoài xuống giường, ngửa mặt oán:
-- Trời ạ... Hai người tha cho tôi đi!