CHAP 39:
Trời đổ sấm. Ầm ầm. Ầm ầm. Mưa rào ập xuống từng cơn, dữ dội. Chu Tử Đằng
tháo kính xuống, day day huyệt thái dương. Cô có chút lo lắng, trời mới
sáng sớm mà đã âm u mưa gió thế kia, không biết liệu buổi trình diễn
thời trang đêm nay sẽ thế nào, nhìn thời tiết thế này e rằng sẽ gây trở
ngại với khách khứa. Thời gian đã chạm đến ngày thứ ba rồi, hôm nay là
ngày cô được xuất viện.
Mất sức do làm việc quá độ phải nhập
viện, các tờ báo đã đăng tin như thế. Nhưng cô biết, Bạch Dĩ Hiên nhất
quyết lưu cô ở lại đây, không chỉ đơn thuần là chăm sóc, mà còn là vì
một lí do khác. Mới đây Tiêu Khiết đã gửi cho cô một đoạn video rùng
rợn, khiến cô thực sự lo sợ. Mạc Lưu Ly cùng Andrew và Audrey đã được
chuyển đến một căn hộ thuộc quyền sỡ hữu của Bạch gia, tương đối an
toàn. Còn căn hộ của cô, lại giấu một sự thật chết chóc.
Khoảng
thời gian cô ở bệnh viện, Bạch Dĩ Hiên đã cho người bí mật lắp camera
ghi hình trong nhà, các ám vệ khác sẽ quan sát ở ngoài thông qua máy
quay, rồi cho một ám vệ là nữ giả dạng cô, sống trong đó ba ngày. Nữ ám
vệ đó sinh hoạt rất bình thường, hoàn toàn không nhận ra điểm kì lạ, cho đến khi chập tối. Đó là giấc một giờ sáng, rất yên tĩnh, camera vẫn
quay bình thường, không có dấu hiệu nào. 1h3', bỗng nhiên, tất cả các
camera bị rè, từ camera dưới phòng bếp, cho đến phòng khách, đến hành
lang rồi tới tận phòng ngủ, chúng lần lượt mất sóng, lúc có lúc không.
Màn hình bị nhiễu, âm thanh ù đi, trong đó, phát ra một giọng nói, chập
chờn, chập chờn theo tiếng rè rè của máy, đó không phải giọng nữ. Đột
nhiên, 1h13' máy quay hoạt động bình thường trở lại, như chưa có chuyện
gì xảy ra.
Nhưng, máy quay vốn định dạng mỗi khuôn mặt nữ ám vệ
giả dạng nằm trên giường, nay, lại nhận dạng thêm một khuôn mặt, ở góc
phòng.
Không biết là ai hay là sinh vật gì, nhưng "hắn ta" đứng ở góc phòng, nơi tối nhất, bất động dùng đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm
người ngủ trên giường, không hiểu sao, cô cảm giác, kẻ đó đang cười,
đứng bất động ở đó, chỉ nhìn... chỉ nhìn.... Im lặng đến đáng sợ...
1h53' máy quay đột nhiên bị nhiễu một lần nữa, căn phòng còn lại một
người, bình yên ngủ trên giường.
Sang ngày thứ hai, tức là ngày
hôm qua, mọi chuyện vẫn như cũ, 1h3', máy quay bị nhiễu sóng, có giọng
nói chập chờn rè rè không rõ; 1h13' "hắn" lại xuất hiện ở góc phòng,
nhìn... chằm chằm. Camera trắng đen không thể nhận dạng rõ "hắn", nhưng
không hiểu sao, cô cảm thấy, nó đang nhìn cô, ở cuối góc, là đang nhìn
cô... không phải người trên giường. "Hắn" đang nhìn cô... chằm chằm...
"hắn" đang cười... quỷ dị. 1h53' máy quay lần này bị nhiễu sóng rất
mạnh, nó cứ rè rè liên tục, nó chập chờn như thể muốn hư luôn vậy.
Tuy nhiên, thật may là nó đã bình ổn trở lại, 2h03', căn phòng... không còn một người.
Đấy là đoạn video ghi lại cuối cùng, nó đã tắt luôn sau 2h03'. Chu Tử Đằng
tay run run đóng laptop lại, cô chống tay xuống bàn, đầu áp xuống bàn
tay run lập cập, đó là "thứ" gì vậy? Rõ ràng cô không có ở đó, chỉ có
một người giả dạng và ngôi nhà trống lắp đầy camera mà thôi, nhưng cô
chắc chắn rằng, "hắn" biết, "hắn" đã nhìn cô chằm chằm nãy giờ. Chu Tử
Đằng thấy lạnh sống lưng, "hắn" đã ở trong nhà cô bao nhiêu lâu, tại sao cô lại không hề hay biết, còn người nữ ám vệ đó nữa, cả cô ấy cùng
"hắn" biến mất chỉ trong tích tắc. Ông trời ơi, ông đang bắt con đối mặt với điều khủng khiếp gì vậy? Có hay chăng, "nó" vẫn đang đứng ở đằng
kia, nhìn cô chằm chằm, ai mà biết được, có thể lúc ta ngủ, ta vốn không ở một mình...
Cô cần phải bình tâm lại, nếu cô trở nên sợ hãi,
sẽ chỉ khiến "hắn" vui vẻ lên thôi... Mạc Lưu Ly, Andrew và Audrey tránh xa cô, có khi lại là ý hay.
Trong căn phòng u tối đượm mùi thuốc lá, màn hình vẫn phát đi phát lại đoạn video đó. Tiếng tay chậm rãi gõ
bàn vang lên, khói thuốc mờ ảo phảng phất. Lãnh Dịch Khiêm lạnh lùng
nhìn "cái thứ" đứng ở cuối góc kia, thinh lặng. Bạch Dĩ Hiên dập điếu
thuốc vào gạt tàn, mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm. Lương Kỷ Khiên đứng ở sau
cũng trầm lặng tựa vào cửa, không khí thật sự rất im ắng.
-- Đoạn video này có nghĩa gì? - Lãnh Dịch Khiêm nhíu mày lên tiếng.
-- Azalea là nữ ám vệ giỏi nhất trong Ám đoàn Bạch gia, do chính tay tôi
huấn luyện. Luận về thuật dịch dung cùng độ cảnh giác không ai dám qua
mặt, ấy vậy mà, khi "thứ" đó xuất hiện, Azalea lại không có bất kì phản
ứng nào. - Lương Kỷ Khiên cau mày nói.
-- Có lọc được âm thanh không? - Lãnh Dịch Khiêm nhìn không ra sắc thái hỏi, những âm thanh chập chờn đó, không phải là vô ý.
Bạch Dĩ Hiên với tay nhấc remote lên, bật lên đoạn băng ghi âm thanh đã được lọc lại. Đoạn băng vang lên, vẫn là tiếng rè rè khó nghe, nhưng kèm
theo đó là tiếng hát o éo cùng giọng cười quỷ dị:
" Một giờ, phút thứ ba.
Một giờ phút mười ba.
Ta thấy ngươi.
...
Một giờ, điểm năm ba
Hai giờ, điểm không ba.
Ngươi thấy ta."
Kết thúc đoạn ghi âm số 1, Bạch Dĩ Hiên liền nhấn nút chuyển đoạn đến đoạn ghi âm số 2, cũng là đoạn ghi âm cuối cùng.
" Một giờ, phút thứ ba
Một giờ, phút mười ba
Ngươi biết ta ở đây, trong góc phòng.
...
"Một giờ, điểm năm ba
Hai giờ, điểm không ba
Ta biết ngươi ở kia, trong cái hộp."
Chấm dứt đoạn ghi âm số 2, Lãnh Dịch Khiêm lãnh đạm hỏi:
-- "Trong cái hộp"?
Bạch Dĩ Hiên day day huyệt thái dương, trông anh đang rất mệt mỏi. Lương Kỷ Khiên thở dài kể:
-- Sáng nay đã nhận được nó. Một cái hộp, chứa cái đầu bị chẻ làm đôi của
Azalea, nhưng mất đi hai con mắt, chỉ còn cái hốc mắt bị khâu lại. Chiếc hộp làm bằng da của cô ấy, "dây" thắt quanh hộp là tóc của cô ấy, ghim
giữ những sợi "dây" đấy lại là móng tay bị xẻo khỏi thịt của cô ấy. Cái
hộp khá to, có ruột bao quanh làm "phụ kiện trang trí". Còn nữa, có một
tấm thiệp làm bằng da đầu của Azalea, cậu muốn xem không?
Lương
Kỷ Khiên nở một nụ cười khá là quái gở, tên sát nhân này cũng thật trọng hình thức, cầu kì đến thế. Lãnh Dịch Khiêm chỉ hừ lạnh:
-- Tên lập dị! Nội dung và manh mối thế nào?
-- " When the "thirteen" is coming next, i will give you another head." Đó là những gì "mẩu giấy" đó nói. Tôi đã lục tra lại những cái chết mà xác bị mất đầu, phần lớn họ chết vào ngày mười ba, không dương lịch thì
cũng âm lịch, không âm lịch thì là Phật lịch, càng truy ra đều thấy liên quan tới con số 13, tử vong lúc hai giờ ba phút, chính xác như thế. Hôm qua là ngày mười ba. Tránh manh động tên sát nhân, tôi đã bố trí nhiều
ám vệ khác cách một khoảng cách theo dõi qua camera, nhưng tất cả xảy ra trong tích tắc, hắn biến mất, và cả Azalea. Không, "Azalea" vẫn còn nằm đó, chỉ là không còn cái đầu mà thôi.
-- Hắn ta là ai? - Lãnh Dịch Khiêm đôi mắt sắc lạnh gằn giọng, hôm nay là sinh nhật của Lưu Ly, ngày mười ba, âm lịch.
-- Vẫn chưa tra ra được tung tích. Không có tài liệu gì để nhận dạng, lại
thoát đi rất nhanh dù đã bít kín các cửa, e là hắn rất thạo những lối
thoát ngầm. - Bạch Dĩ Hiên không che giấu nổi lo lắng lên tiếng, Từ Lục
Giai hôm trước đã nói với anh, lúc vào nhà cô, cảm thấy có thứ gì đó là
lạ. Anh ta chắc chắn điều đó, một điều mà không ai phát hiện, nói đúng
ra là đừng nên phát hiện.
Hôm ấy mọi người về nhà cực uể oải,
thần trí bơ phờ, cũng đã quá khuya, Mạc Lưu Ly, Chu Tử Đằng, Audrey,
Andrew và anh thực chỉ muốn ngã nhoài ra. Cả đám năm người ai nấy cũng
đã cạn sức lực nên nằm dài trên ghế sofa, hai cậu nhóc Andrew, Audrey
chẳng cần giường ấm nệm sang, thiếp lên gối Lưu Ly ngủ mất. Vậy chỉ còn
ba người lớn còn lim dim thức:
-- Hôm nay thật mệt quá. Tôi thề lần sau sẽ không đi nữa, ôi cái lưng già của tôi...
-- Đúng vậy, trời khuya rồi, hay anh Giai ở lại đây một đêm đi, ngủ trên
sofa luôn, em lết không lên nổi phòng, hai cậu bé cũng say ngủ rồi.
-- Được rồi, anh cũng không phiền. Mấy đứa ngủ đi, chúc ngủ ngon.
-- Chúc ngủ ngon.
Mọi người đã chìm vào
mộng đẹp, duy chỉ có Từ Lục Giai phát hiện ra, còn
một kẻ, vẫn chưa ngủ. Nhưng không hiểu sao, tay chân anh lại bất động
không cử động được, cặp mắt bỗng trở nên nặng trịch không mở lên được.
Anh cảm thấy đầu mình xoay mòng mòng, cố gắng thức dậy nhưng lại thiếp
đi. Cũng may, còn được đón ánh mắt trời ngay mai. Nhưng Từ Lục Giai chắc chắn rằng, đó không phải là ảo giác lúc mơ ngủ.
Chính vì vậy, Từ Lục Giai lúc ở bệnh viện đã nhân dịp gặp Bạch Dĩ Hiên mới nói ra, vì
với thế lực ngầm của Bạch Dĩ Hiên, biết đâu sẽ tìm ra điều gì đó. Câu
chuyện của Từ Lục Giai nghe có vẻ điên rồ, Tiêu Khiết đứng gần đó cũng
cho là Từ Lục Giai mơ ngủ, nhưng nào ngờ ngay tối hôm đó, Bạch Dĩ Hiên
đã cử Ám vệ hành động.
Quả thật, nói Chu Tử Đằng luôn bỏ nhà trống không mà đi, thật không phải, bởi vì ở đó, không phải là không - có - ai.
Lãnh Dịch Khiêm nghe xong thì mặt lạnh hẳn đi, tên sát nhân này có qui tắc,
lúc đó hắn một lần giết năm người vẫn được, nhưng lại nhất thiết là ngày mười ba. Một kẻ nguy hiểm và quái dị.
-- Cậu nghĩ là do ai? - Lãnh Dịch Khiêm tay gõ nhẹ bàn, từng nhịp từng nhịp.
-- Ngoài Chương gia ra, tôi chưa nghĩ đến ai khác. Có thể cư ngụ lâu như thế mà chưa phát hiện, thật không đơn giản.
-- Không biết Chương gia còn giấu thứ kinh dị nào nữa.
Không biết còn giấu thứ kinh dị nào nữa...
Cũng may mưa bão đã lặn. Đêm nay là đêm hội thời trang vô cùng đặc biệt do
công ty Glycine độc quyền tổ chức, nhằm giới thiệu sản phẩm. Thiết kế
thời trang với Chủ đề " Hạnh phúc" đã nhận được nhiều lời khen vang dội. Thảm đỏ đông nghịt người, vé tham dự dù đắt đỏ nhưng chỉ trong hai ngày ra mắt đã bán hết, mức thu mua sản phẩm thời trang của Glycine đã tăng
vọt đáng kể. Ngày trình diễn lớn như thế này, nhân viên trong công ty dù chức vụ lớn hay nhỏ đều được mời dự niềm vui chung. Vì vậy Chu Tử Đằng
thân là Giám đốc lại không thể không đi. Hôm nay Chu Tử Đằng ăn mặc rất
kiêu sa, chiếc váy cúp ngực gợi cảm với thân trên là ren họa tiết tỉ mỉ, vải lụa chiffon đen ôm lấy thân dưới nóng bỏng, mỗi lần xuất hiện trước công chúng, cô đều rất chăm chút ra dáng nhà thiết kế chuyên nghiệp.
Trên sàn diễn đẹp lộng lẫy màu trắng tinh mơ của váy cưới, những cô người
mẫu với những nụ cười rạng ngời khoác lên mình những bộ váy cưới đẹp mê
hồn, một màu sáng thuần khiết của cô dâu trong ngày "Hạnh phúc" nhất đời mình. Khách khứa cũng theo điệu nhạc "Beautiful in White" dịu dàng mà
hòa tiệc. Họ đến thăm hỏi cô sức khỏe, cái nhìn của họ đối với cô đã trở nên có thiện cảm, nhất là những cặp đôi mới cưới, họ đã đặt thiết kế
váy cưới của hãng cô, và họ rất hài lòng về nó. Chu Tử Đằng cũng rất vui vẻ vì đã không phụ lòng khách hàng. Mạc Lưu Ly đảm nhiệm vị trí Nhiếp
ảnh gia cũng đến dự hôm nay, đây là lần đầu tiên cô bé được thoải mái xã giao, Lưu Ly rất biết tiếp chuyện, nên rất được nhiều vị tiểu thư đến
vây quanh nói cười rộn ràng. Từ Lục Giai cũng đến hôm nay với tư cách là "bạn trai", đám phóng viên đã rào đón anh từ cửa, thật khó lắm mới lết
vào được.
-- Cô đã khỏe hơn rồi chứ? Đừng gắng sức đến dự bữa
tiệc này. - Từ Lục Giai đến thâ thiết khoác vai Chu Tử Đằng, giọng nói
có chút lo lắng.
-- Tôi đã vắng mặt lâu rồi, hôm nay là lễ lớn
của công ty, không dự sao được. - Nói rồi niềm nở bắt tay xã giao với
khách tham dự, thân mật khoác tay Từ Lục Giai, diễn cho giống một cặp
đôi yêu đương.
-- Đừng "cố quá" thành "quá cố" đấy! Cô cũng đã xem đoạn video mà phải không? Giờ cô nên tìm nơi an toàn...
-- Ngay cả nhà tôi cũng không an toàn, vậy còn chỗ nào an toàn nữa? Chẳng
nhẽ cứ trốn chui trốn nhủi mãi sao? Thà chấm dứt hết một lần!
-- Đừng gắt lên! Ở xung quanh đây có bảo vệ, nhớ đi lại trong phạm vi này, ai ai cũng có thể là kẻ thù, cảnh giác một chút.
Từ Lục Giai siết chặt vai Chu Tử Đằng, dặn dò từng li từng tí. Có một quý
ngài quen biết anh, liền mời anh qua chung bàn góp một li với các quý
ông khác. Từ Lục Giai muốn chối nhưng Chu Tử Đằng huých anh một cái, bảo anh đi, dù gì cũng là một Chủ tịch cổ đông lớn, làm như vậy là không nể mặt. Từ Lục Giai thật miễn cưỡng, trước khi đi còn dặn lại một lần nữa
rồi mới qua đó.
Bữa tiệc xa hoa kéo dài đến quá nửa đêm vẫn chưa
dứt, Chu Tử Đằng cười cũng muốn mỏi cả miệng rồi. Mạc Lưu Ly thở hồng
hộc chạy lại phía cô, than vãn:
-- Chị à, em nói đến gãy lưỡi
rồi. Các vị tiểu thư kia cứ như gà công nghiệp vậy, cái gì cũng không
biết, hại em kể chuyện đến muốn đứt dây thanh quản.
Chu Tử Đằng
cũng giương ánh nhìn đồng cảm về phía Lưu Ly, cô bắt tay thôi cũng thấy
rã rời. Mọi người nhập tiệc sôi nổi quá, cô muốn bỏ về cũng ngại. Rồi
đột nhiên, cô thấy Tiêu Khiết vẻ mặt nghiêm trọng bước tới, chẳng phải
Bạch Dĩ Hiên đã phái thủ hạ canh chừng quanh đây sao? Chẳng lẽ lại có
chuyện gì xảy ra?
-- Chu tiểu thư, có chuyện rồi.
-- Chuyện gì vậy? - Chu Tử Đằng một bụng lo lắng, linh cảm có điều không hay.
-- Andrew và Audrey! Hai cậu bé xảy ra chuyện rồi.
-- Andrew, Audrey? Lạy chúa tôi! Hai đứa trẻ đó không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra? - Lưu Ly sốt sắng hỏi.
-- Không có thời gian giải thích! Xe của Tôn chủ chờ ở ngoài! Mau đi thôi!
Nói rồi Tiêu Khiết giục Chu Tử Đằng cùng Mạc Lưu Ly, cô hết sức sốt ruột
vội chạy theo anh. Chẳng phải đã giao cho Lương Kỷ Khiên trông coi bảo
vệ rồi sao? Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện. Mạc Lưu Ly cũng hối hả chạy theo, họ đi ra bằng cửa sau tránh kinh động tới khách khứa, hành lang
dài không một bóng người yên tĩnh đến lạ thường. Vì đã quen với lối cửa
sau của công ty nên Chu Tử Đằng cùng Mạc Lưu Ly vội vã chạy đi trước,
Tiêu Khiết theo sau, sắp đến cửa thì điện thoại vội reo lên. Là số của
Bạch Dĩ Hiên, Chu Tử Đằng bực bội nhấc máy, nên là tin tốt đối với lũ
trẻ:
-- Từ Lục Giai gọi báo tôi không tìm thấy em, em đã đi đâu vậy? - Giọng điệu lo lắng tột độ của anh vang lên.
-- Tất nhiên là đến chỗ anh rồi! Đã phái Tiêu Khiết còn hỏi!
Bỗng nhiên, Bạch Dĩ Hiên im lặng không nói gì, không khí yên tĩnh đến đáng
sợ, chợt anh thấp giọng bảo cô, như thể chỉ muốn cô nghe thấy:
-- Tử Đằng, nghe tôi nói. Bình tĩnh đừng quay đầu lại, tìm cửa thoát hiểm
và chạy mau ra, Tiêu Khiết đang ở ngay bên cạnh tôi,... tôi không phái
ai tới cả. Tôi sẽ...
Điện thoại bị nhiễu sóng, rè rè, rè rè. Tay
Chu Tử Đằng cầm điện thoại run lẩy bẩy, Mạc Lưu Ly thấy biểu hiện hoảng
sợ của cô thì thấy lạ, toan hỏi thì nghe có tiếng hát quỷ dị ở đằng sau:
" Một giờ, phút thứ ba
Một giờ, phút mười ba
Ta thấy ngươi."