CHAP 47:
Từ Lục Giai do không có thời gian đọc kĩ cuốn tiểu thuyết nên không nhớ rõ các nhân vật. Anh lại quên khuấy mất Chu Quân Dạ - người "con trai nối
dõi" của Chu gia mà Chu Cảnh Điềm yêu thương hết mực. Chu Cảnh Điềm đã
lo chu toàn mọi thứ để "dâng" gia sản của gia tộc vào tay người ngoài,
người mà ông xem như báu vật, không chút nghi ngờ suốt 18 năm. Chu Quân
Dạ từ nhỏ vốn biết bản tính lả lơi của mẹ mình, đêm nào cách vách cũng
nghe tiếng động kinh tởm đó ( mà tất nhiên là lúc ấy Chu Cảnh Điềm vẫn
chưa đón mẹ con họ về ), Quách Mộng Thu cũng đã cười cợt phủ nhận việc
Quân Dạ là con trai ruột của Chu Cảnh Điềm với riêng cậu năm cậu 13
tuổi. Dĩ nhiên, bí mật này chỉ có ba mẹ con cậu biết.
Nơi đó là
một nơi xập xệ, lũ trẻ trong khu ổ chuột đó nhếch nhác và dơ bẩn, hàng
xóm thì lúc nào cũng la rủa nhau inh ỏi, mấy gã đàn ông bợm rượu thì lôi thôi, lếch thếch nằm lăn lóc ngoài đường, có mấy gã khác đểu cả hay mò
đến nhà cậu, nhìn chị gái bằng ánh mắt thèm thuồng ghê tởm, rồi lại vươn đôi bàn tay bẩn thỉu xoa đầu cậu. Tuy nhiên, đó lại là "khách" của mẹ
cậu, cho nên cậu phải chịu đựng mà cười ngọt lấy lòng. Cảnh nghèo túng,
bần tiện này cậu đã chán ngấy và căm ghét nó, cậu muốn có tất cả mọi thứ trong tay và chỉ có người đàn ông tên Chu Cảnh Điềm kia mới có thể cho
cậu thứ đó.
Ông ta hay ghé đến nhà cậu vào đều đặn cuối tuần, cậu không biết những ngày còn lại ông ta ở đâu, mẹ còn chẳng đếm xỉa, chỉ
lo chăm chăm những món đồ ông ta tặng mỗi lần qua thăm. Cậu rất thích,
toàn là những thứ đồ thượng hạng, căn nhà xập xệ dần được chuyển thành
nhà cao tầng, rồi dời lên thành thị, ông ta cho cậu bất kể thứ gì cậu
muốn, ông ta lo cho chị và mẹ chu đáo, còn rất yêu thương cậu nữa. Vì
vậy, cậu cũng rất yêu kính ông ta- cha!
Cho đến một ngày...
-- Quân Dạ, đi với chị. - Chu Khuynh Cơ, người chị có sắc đẹp chim sa cá lặn làm mê mẩn bao cậu bé trong phố lên tiếng.
Chu Quân Dạ lúc ấy mới năm tuổi, lại không ngây thơ như các bạn đồng lứa mà trưởng thành và tinh ý hơn hẳn, liền thấy được sự nghiêm trọng trong
mắt Chu Khuynh Cơ, vì vậy không nói hai lời mang giày đi theo.
Phố sá hoa lệ nhộn nhịp, hôm nay là Lễ Tạ ơn, nhà nhà ai cũng tất bật chuẩn bị cho bữa tối ấm áp, cậu cũng mong Chu Cảnh Điềm sẽ đến, cậu không
muốn thua lũ trẻ kia về mọi mặt. Bỗng nhiên, Chu Khuynh Cơ mặt hằm hằm
dừng lại, Chu Quân Dạ cùng khựng bước. Thu vào mắt cậu là hình ảnh người cha luôn yêu chiều cậu, đang tươi cười rạng rỡ với một người phụ nữ, và cả một cô bé khác. Người phụ nữ đó có nét đẹp rất mặn mà, không như vẻ
đẹp sắc xảo của mẹ, bà còn có nụ cười rất hiền từ và ánh nhìn thật dịu
dàng, một người phụ nữ đẹp. Bà đang hạnh phúc nắm tay một cô bé, lớn hơn cậu một chút, mái tóc nâu đỏ xoăn uốn lượn, nụ cười mê hồn với đôi mắt
sáng trong, dù không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như chị của cậu,
nhưng thần thái lại khác một trời một vực, đầy quí phái và thanh thoát.
Chu Cảnh Điềm thì niềm nở chụp hình cho hai mẹ con, cảnh tượng một nhà
ba người thật vui vẻ, như thể họ là một gia đình đầm ấm thực thụ. Tại
sao cha cậu lại có thể như vậy, mẹ con cậu thì sao?
-- Đó là ai?
-- Có thấy con nhỏ đó không? Một ngày nào đó, nó sẽ cướp hết tất cả mọi
thứ của chúng ta, gia sản, địa vị, cả người cha mà chúng ta mơ ước. Con
bé đó là nguyên căn khiến tâm trí cha đang phân vân không đón chúng ta
về, nếu cứ đà này, cha sẽ yêu thương nó hơn và quên ra đi. Rồi ta sẽ
phải sống những tháng ngày chui nhủi, đói rách trong khu ổ chuột, em
muốn không?
Nhớ lại về cuộc sống trước kia thôi mà đôi tay Chu
Quân Dạ đã siết chặt lại, khủng khiếp! Cậu thà chết chứ không muốn quay
lại đó, tại con bé đó mà cha bỏ rơi chúng ta sao?
-- Đừng hòng!!! Vĩnh viễn, không bao giờ quay lại nơi tồi tàn đó!
-- Được! Vì vậy, nghe cho rõ đây, chúng ta cần hợp tác níu giữ cha lại,
tránh con nhỏ đó cướp mất vị trí của chúng ta trong lòng cha! Vì vậy chị cần em biểu hiện thật xuất sắc, có những cái hơn người, vì vậy cha mới
chú ý, mới tự hào về hai ta mà gạt con nhỏ đó sang một bên. Chẳng lâu
sau, không chỉ Lễ Tạ ơn này mà còn nhiều ngày lễ khác, chúng ta sẽ cùng
mẹ rạng rỡ đứng đó và cha sẽ niềm nở chụp hình cho chúng ta! - Chu
Khuynh Cơ đôi mắt đầy đố kị nhìn chằm chằm khung cảnh hạnh phúc của ba
người mà ghen ghét lên tiếng.
Từng lời, từng lời như rót vào tai
của Chu Quân Dạ, trở thành nỗi ám ảnh của cậu, phải giành lấy sự chú ý
của cha, phải giành lấy sự chú ý của cha phải giành lấy sự chú ý của
cha! Giây phút đó, Chu Quân Dạ đôi mắt đã chất chứa nhiều tham vọng, cảm giác được vẹn toàn có tất cả thôi thúc cậu, khiến cậu ngày đêm miệt
mài, không phụ công, Chu Quân Dạ thời điểm ấy có trí tuệ và khả năng
nhanh nhạy hơn hẳn bạn cùng lứa. Khi biết được sự xuất chúng của "con
trai", Chu Cảnh Điềm rất kinh ngạc, càng mong mau chóng đón mẹ con họ về để có thể danh chính ngôn thuận đắc ý khoe đứa "con trai" kiệt xuất của mình với mọi người. Quách Mộng Thu thật ra cũng chẳng để ý lắm chuyện
con cái, nhưng vì Chu Cảnh Điềm lại cực kì tự hào về Chu Quân Dạ cùng
Chu Khuynh Cơ, ả cũng bắt đầu có dã tâm, liền xun xoe, chăm chút thêm
cho hai đứa con ngày một sáng lạn, thành công khiến Chu Cảnh Điềm trước
kia mỗi tuần ghé thăm có một lần thì giờ hết bảy ngày đã nán lại đây năm ngày.
Một năm sau đó, phu nhân Veronique " chết do sẩy chân ngã
cầu thang ", sau ba tháng tang lễ, mẹ con Quách Mộng Thu đường hoàng đặt chân vào cổng Chu gia. Một thế giới thượng đẳng hơn mở ra với Chu Quân
Dạ, khiến cậu ngày càng cuồng vọng, bị lóe mắt trước ánh hào quang danh
lợi, bị mù quáng bởi những bữa tiệc thượng lưu chỉ dành cho "dòng dõi
cao quí", quyền lực khiến cậu một thêm khao khát.
Tuy nhiên, tất
cả sẽ vụt tắt nếu Chu Cảnh Điềm phát hiện ra cậu không phải con trai
ruột ông ta. Đây là sự thật, mà sự thật sẽ không bao giờ im lặng, chính
vì vậy cậu phải đi trước phủ đầu ông ta. Mấy năm qua được ông ta tín
nhiệm hết thảy, cùng bộ não của một cao thủ Hacker, cậu đã đột nhập vào
hệ thống của công ty Chu gia, nắm hết tất tần tật tài chính cùng công
việc của Chu gia, dần dần làm chủ. Cho đến một ngày, Chu Cảnh Điềm đang
đi trên đường, đây là con phố ăn chơi mà gái điếm hay lượn lờ quanh đây, ông vô tình bắt gặp một gã đàn ông say mèm va vào ông. Gã ta giống hệt
Chu Quân Dạ, ngũ quan nhiều điểm tương đồng đến khó tin. Bỗng nhiên linh cảm dấy lên nỗi nghi ngờ mãnh liệt, Chu Cảnh Điềm cố gắng áp chế, nhưng vẫn không dứt nghĩ suy. Cuối cùng, nương theo linh tính mách bảo, ông
ta cho điều tra về vụ này.
Cái ngày Chu Khuynh Cơ đang thê thảm
suýt bị Chương Du Thần ném cho mấy tên cai ngục đáng sợ, cũng là ngày
giông tố ập đến nhà Chu gia. Chu Cảnh Điềm mặt mày tái mét đội mưa về
nhà, tay run run cầm tờ giấy khai báo ADN xét nghiệm. Tiếng chuông cửa
vang lên, Quách Mộng Thu hăm hở mở cửa đón "chồng', ai ngờ bị giáng một
cái tát thật đau đến té nhào ngay khi vừa mở cửa. Chu Cảnh Điềm giận dữ
la lối om sòm làm kinh động Chu Quân Dạ, nhìn tập giấy báo xét nghiệm,
cậu đã hiểu ra tất cả. Chu Cảnh Điềm lửa giận phừng phừng lớn tiếng chửi rủa, khi thấy nét mặt bình tĩnh như đã dự liệu trước của hai mẹ con
Quách Mộng Thu, Chu Cảnh Điềm chợt nhận ra bấy lâu nay ông đã bị họ dàn
dựng đưa vào tròng. Nỗi tức nghẹn như muốn nổ tung ra, Chu Cảnh Điềm dứt khoát xoay người đi, ông muốn đến Cục dân chính, muốn tước quyền thừa
kế của Chu Quân Dạ, đồng thời tố cáo mẹ con bọn họ. Thấy bóng dáng Chu
Cảnh Điềm đùng đùng lửa giận rời đi, Chu Quân Dạ cũng chỉ thở dài một
tiếng, nhấc điện thoại lên:
-- Là lúc này đây. Khéo léo dựng hiện trường giả cho tôi, còn nữa, tôi chưa muốn ông ta chết, ông ta vẫn chưa kí thác chuyển nhượng hết công ty con cho tôi, tôi cần ông ta sống sót
để mà lấy dấu vân tay, làm di chúc giả.
Vì vậy, tất cả mọi thứ, đều đã được bắt đầu...
Chu Tử Đằng tay siết lại thành nắm đấm, uất nghẹn nhìn Chu Cảnh Điềm tàn tạ nằm trên giường bệnh. Tất cả đều là do ông tự chuốc lấy, vợ hiền con
ngoan không muốn, lại tham lam trêu hoa ghẹo nguyệt, nuôi gia đình riêng bên ngoài. Nếu như ngày đó ông chung tình, thì bây giờ ông đã có một
gia đình ấm êm, không sóng gió và chật vật hại mình như thế này. Lúc phu nhân Veronique té chết, bà đang mang trong người đứa con trai của ông,
mà ông có hề hay biết và cũng chẳng bao giờ được biết bởi Quách Mộng Thu đã âm độc giấu chuyện này đi rồi. Giờ thì sao, sống thế này, ông mãn
nguyện chưa?
Từ Lục Giai nhìn biểu hiện của cô, thinh lặng không
biết nói gì, cô là một người phụ nữ một lần tổn thương trong tình yêu,
đối với chuyện này cực kì nhạy cảm.
-- Chu Tử Đằng, đi thôi! Tôi không an tâm lắm về nơi này.
-- Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được manh mối gì có ích cả.
-- Họ đã sắp đặt chuyện này nên sẽ rất cẩn thận, nửa điểm nghi ngờ cũng
không có đâu. Hiện tại, cứ theo dõi nhất cử nhất động của mẹ con họ,
nhất định sẽ tìm ra!
-- ... Được rồi.
Chu Tử Đằng cũng cảm thấy thật kì lạ, tại sao chưa xảy ra động tĩnh gì, mẹ con mưu ma chước
quỷ kia lại tính toán gì nữa đây? Từ Lục Giai nắm tay Chu Tử Đằng bước
ra ngoài, mẹ con Chu Khuynh Cơ vẫn còn đang hồ hởi cười nói ngoài kia
như thể không liên quan gì đến hai người, thật biết diễn kịch.
-- Madam! Tụi con về đây nhé! - Từ Lục Giai vẽ lên một nụ cười thật tiêu soái.
-- A... Ờ! Ta mải nói chuyện không để ý! Tạm biệt hai đứa, nhớ đến thăm
cha đều đặn hơn nhé! - Quách Mộng Thu cũng vui vẻ tiếp lời.
-- Tử Đằng, nếu em thấy ngại, cứ dẫn Lục Giai đi theo cũng được, cha mà tỉnh
lại chắc sẽ chúc phúc cho hai đứa đấy! - Chu Khuynh Cơ rạng rỡ nói.
Nghe vậy, Chu Tử Đằng cười khinh, "Lục Giai" - gọi thật thân, mới gặp mà bắt sóng nhanh quá nhỉ!?
-- Vâng! Chị và mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. À còn nữa, Chu Khuynh Cơ, lần sau "làm" xong nhớ vệ sinh sạch sẽ. Nhớp nháp thật mất thẩm mĩ.
Chu
Tử Đằng nở nụ cười quyến rũ nháy mắt nói. Mọi người xung quanh nghe câu
mập mờ vậy thì đỏ mặt xầm xì, thầm cười nhạo cô nhưng Quách Mộng Thu
liền lườm họ một cái, con nhỏ con hoang chết tiệt! Chu Khuynh Cơ nghe mà giận tím tái, ả mấy ngày qua lên giường dan díu với vị bác sĩ, dụ dỗ
ông ta bớt lo chăm bệnh cho Chu Cảnh Điềm, để mẹ con họ toàn quyền "chăm sóc". Mới nãy gã ta nổi thú tính, liền phải hầu hạ, nghe mẹ bị con điếm Chu Tử Đằng làm cho mất mặt,
mới vội chạy ra mà chưa kịp rửa trôi, lúc
nãy té đã cố khép chân, con điếm kia nào ngờ vẫn nhìn thấy. Giờ lại
phanh phui ra, mọi người xung quanh giờ mới ngửi kĩ thấy đúng là... khi
cúi xuống thì nghe thấy dưới chân váy Chu Khuynh Cơ "có mùi lạ".
Để hai mẹ con Chu Khuynh Cơ sống dở chết dở, hai người nào đó tâm trạng cực kì ung dung bước ra khỏi bệnh viện.
-- 'Tiểu Đằng' thật lợi hại nha!
-- Ghê quá đi! Anh mà gọi tôi bằng cái tên ấy nữa là...
-- Sao? Tiểu Đằng? Sao hả? Nhìn mặt tôi có giống đang quan tâm không? - Từ Lục Giai cười lưu manh. Thôi, cô không chấp trẻ con.
-- Nghĩ lại, một buổi sáng này, tôi đâu phải tới làm bẽ mặt họ! Phí công vô ích!
Từ Lục Giai nhìn cô một bộ dáng ủ dột nhăn nhó, lạ là nhìn rất đáng yêu,
mấy gã đàn ông đi ngang qua cũng phải đánh mắt liếc trộm một cái, người
ngoài nhìn vào còn tưởng cô đang giận dỗi "bạn trai", thật dễ thương! Từ Lục Giai khẽ cười, anh từ trong tay áo lấy ra cái lọ nhỏ chứa chất lỏng màu đỏ sóng sánh. Chu Tử Đằng ngạc nhiên thốt lên:
-- Cái gì vậy?
-- Máu của Chu Cảnh Điềm. Lúc nãy lén lấy, tôi nghĩ cần thiết cho sau này. Phòng hồi nãy có máy ghi âm giấu kín cùng camera quay lén.
-- Á! Vậy nãy giờ chúng ta làm gì họ đã biết hết rồi sao?
-- Không thể đâu! - Nói rồi Từ Lục Giai đột ngột bước tới, khoảng cách rất gần cô, Chu Tử Đằng bất giác lui lại, liền bị anh đưa tay đỡ phía sau.
Cô toan đẩy anh ra, hét toáng lên thì thấy Từ Lục Giai khì cười, cốc nhẹ lên trán cô một cái, đồng thời tháo đôi hoa tai của cô ra:
-- Bà cô già, nghĩ gì vậy? - Nói rồi đặt đôi hoa tai vào tay cô - Đôi hoa tai này có bộ cảm biến làm nhiễu sóng âm đấy, hàng chất lượng tốt!
Chu Tử Đằng mới bị Từ Lục Giai một phen trêu chọc, nhất thời liền thẹn quá hóa giận, cô gắt lên:
-- Tên chết dẫm! Vậy anh đứng nói là được rồi, tiến tới tháo đôi khuyên tai làm gì? Đeo đi đeo lại mệt chết được!
-- ... - Chẳng phải kịch bản hay viết trường hợp này cô gái sẽ ngượng
ngùng khi hai người đắm đuối nhìn nhau ư? À phải rồi, người đứng trước
mặt anh là phụ nữ, không phải thiếu nữ!
Chu Tử Đằng trừng mắt một cái rồi quay người rời đi, Từ Lục Giai nhìn cô hậm hực vừa đi vừa đeo
lại đôi khuyên tai mà phì cười. Sau bao năm vẫn vậy!
-- Oa! Anh chị là cặp đôi Từ Lục Giai - Chu Tử Đằng này đúng không? - Một toán cô bé đi chơi bắt gặp cô reo lên.
-- A! Đúng vậy, chào các em! - Chu Tử Đằng thân thiện cười, ra là fan hâm mộ.
-- Thích quá! Tụi em rất ngưỡng mộ hai người, có thể cho tụi em chụp một
tấm được không? - Cả đám mừng quýnh liền lôi máy ảnh ra.
-- Tại sao không? - Từ Lục Giai nở nụ cười tiêu soái bước tới làm mấy cô bé suýt phụt máu mũi.
Từ Lục Giai đứng cạnh cô mỉm cười, Chu Tử Đằng đơn giản nghĩ cũng chỉ là
một pô ảnh, cũng phối hợp nhoẻn miệng cười nhìn vào ống kính. Nhưng thật không may, lại gặp phải đám sắc nữ!
-- Anh chị xích gần nhau tí đi! - Chiều lòng fan, hai người áp sát vào nhau một chút.
-- Anh này, chụp hình cùng bạn gái mà, anh cứ thân mật khoác vai hay ôm eo đi, tụi em không ngại đâu! - Nói trắng ra là chưa đủ level làm tụi này
ngại.
-- Đúng rồi! Hay anh chị thấy phiền? Chẳng lẽ tụi em làm khó anh chị! - Một cô bé mặt nai tơ rưng rưng nước mắt.
-- A! Không phải! - Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng đồng thanh nói, thôi
chiều lòng đám ồn ào này, Từ Lục Giai cũng "bất đắc dĩ" vòng tay qua ôm
ngang lưng cô.
-- Đúng rồi! Đẹp đôi quá! Nhưng mà vẫn chưa được
cho lắm! - Cô bé cầm đầu nhiếp ảnh lộ vẻ đắn đo. - Hay là hai anh chị
hôn nhau luôn đi!
-- Cái gì!? Không được! - Chu Tử Đằng phản ứng
có hơi quá khích, Từ Lục Giai cũng giật mình, huých nhẹ cô một cái. Phản xạ vô điều kiện của cô lúc nãy làm cả bọn đơ trong vài giây rồi.
-- À... Ý anh chị là anh chị không hay biểu thị tình cảm ở chốn đông
người! -Từ Lục Giai lên tiếng chữa cháy, Chu Tử Đằng gật đầu lia lịa.
-- À... ra là vậy! - Tiếng "à" đồng thanh kéo dài, cái đám sắc nữ này, một câu nói cũng tưởng tượng ra nhiều cảnh "xuân sắc" lắm! Cũng không đòi
hỏi nữa, liền chụp một tấm. - Cảm ơn anh chị, tụi em đi đây!
Khi
mấy cô bé hào hứng rời đi, Chu Tử Đằng mới nhẹ nhõm thở ra, có người hâm mộ cũng đâu phải dễ sống! Từ Lục Giai nhìn cô mà bật cười, nhéo mũi cô
một cái:
-- Coi kìa! Chỉ là một bức ảnh thôi, có cần căng thẳng đến thế không?
-- Thôi đi! Có mấy kẻ lưu manh như anh mới thích mấy chuyện này, thừa cơ đụng chạm mà thôi!
-- A nha! Tôi lẽ nào tệ đến vậy! Tôi cũng phải suy nghĩ rất nhiều, đấu tranh rất nhiều nha!
-- Từ Lục Giai! Anh không có chân anh có phải mang giày không?
-- ... Không!?
-- Vậy anh tốn công suy nghĩ làm gì? - Nói rồi ngoe nguẩy quay đi mất.
--.... - Được lắm Chu Tử Đằng!
Sáng hôm đó, trời quang mây tạnh.
Chu Tử Đằng xong việc liền ghé đến công ty quản lí lại sổ sách, mãi đến gần tối mới về. Lúc cô được đón về Dinh thự Bạch gia, lòng vẫn có chút bồn
chồn không biết phải đối mặt Bạch Dĩ Hiên thế nào. Về tới cửa, liền thấy đại sảnh sáng đèn, bàn ăn bày biện thơm nức, Bạch Dĩ Hiên đang im lặng
ngồi đọc tài liệu, Chu Tử Đằng bụng đói cồn cào, cũng giả lơ rón rén
bước vào bàn ăn. Cô cầm bát đũa, khẽ liếc nhìn Bạch Dĩ Hiên, thấy anh
vẫn đang chuyên tâm đọc tài liệu, mới nhanh tay gắp thức ăn bỏ vào mồm.
Bạch Dĩ Hiên chợt buông sấp tài liệu xuống, cũng cầm đũa lên, giọng nói nghe như hỏi han, lại có chút bực bội:
-- Có vừa miệng không, ĐẰNG ĐẰNG?
Chu Tử Đằng nghe anh nói mà suýt bị nghẹn chết, lông tơ dựng đứng lên, cô hốt hoảng thốt lên:
-- Kinh quá! Sởn cả gai ốc! Anh bị sao vậy?
-- Bị sao? Hắn ta thân mật trước chốn đông người gọi em hai tiếng "Tiểu Đằng" ngọt như vậy, em sao không để ý?
-- Cái đó là... Này! Sao anh biết!?
-- Quan trọng sao? Lần trước là để cho em thời gian tiếp nhận anh, không
phải cho em thời gian tiếp cận hắn! Còn vui vẻ chụp hình chung nữa? Anh
có thể suy ra em là đang vì hắn mà tránh né anh không?
-- Đâu
phải... anh đang... anh nghĩ sai rồi! Tôi với Từ Lục Giai là đang...
Aizzz diễn kịch thôi mà! Cũng đâu phải chuyện anh lo? Cứ coi như là tôi
đang giữ mình, đang thân mật yêu đương với Từ Lục Giai đi! Thế thì sao? - Cứ thấy cô đi với Từ Lục Giai liền nảy mối đa nghi? Anh bị làm sao thế!
Chu Tử Đằng vừa dứt lời, không khí có phần lâm vào trầm mặc, Chu Tử Đằng chợt nhận ra mình đã nóng nảy với nhầm người. Lát sau, Bạch Dĩ
Hiên mặt đanh lại, thản nhiên bước tới ôm cô lên đặt lên vai.
-- Thế thì, cùng chơi trò ngoại tình. Cảm giác lạ, anh muốn thử!
Chu Tử Đằng bất ngờ bị bốc lên như vậy liền quẫy túi bụi nhưng chẳng ăm nhằm với anh, cô hét lên:
-- Này! Anh đừng quá phận! Tôi còn chưa ăn xong! Anh đừng có ỷ quyền!!!
-- Lát nữa sẽ cho em "ăn" no. - Vẫn bình thản hướng về phía phòng ngủ, Chu Tử Đằng hoảng quá hét lên.
-- Aaaa!!! Anh...! Vô liêm sỉ? Anh có cái gọi là tự trọng không vậy? Anh ức hiếp kẻ yếu, anh không đại trượng phu!!!
-- Chiếm được trái tim em xem ra rất khó, nhưng chiếm được cơ thể em lại
rất dễ. Anh làm việc dễ trước, việc khó sau cũng được! Chẳng phải đã bị
coi là vô liêm sỉ sao? Anh còn phải câu nệ gì nữa?
-- Anh.... Chết tiệt!!! Bỏ ra! Bỏ ra! - Chu Tử Đằng mặt đỏ đến tận mang tai la lên.
Đêm hôm đấy, Dinh thự Bạch gia một lần nữa vanh vọng tiếng la hét thất
thanh của Chu Tử Đằng, ngày nào cũng thế này, chắc cô chết sớm.
Tối hôm đó, quả nhiên Bạch Dĩ Hiên ôm cô lên phòng có cho cô ăn no nê,
nhưng là ăn chay, món ăn thực vật đặt trên bàn đạm bạc không thơm phức
và mỹ vị như món ăn bày biện dưới kia. Chu Tử Đằng lúc này mới hoàn hồn, nhận ra mình bị anh cợt giả trêu chọc, cũng ngậm ngùi ăn hết mớ rau
xanh. Nhưng thâm tâm cô lại thấy có chút gì đó ấm lòng, bởi vì anh vẫn
đang tôn trọng cô, bởi vì anh vẫn sẽ không chạm vào cô nếu cô chưa cho
phép. Chu Tử Đằng vừa gắp thức ăn nhai vừa liếc nhìn Bạch Dĩ Hiên:
-- Có chuyện gì sao? Hay em muốn "ăn" cái khác?
-- Không! Không có gì! Chỉ là, đôi mắt xanh của anh, thực sự rất đặc biệt đấy!
Lúc nói câu này, trên gương mặt của Chu Tử Đằng nở một nụ cười rạng ngời,
một nụ cười đẹp đến mê hồn người, làm Bạch Dĩ Hiên tim như lỡ một nhịp.
Bỗng nhiên, Bạch Dĩ Hiên đứng phắt dậy, xoay người bước ra khỏi phòng
trong sự ngơ ngác của Chu Tử Đằng, bộ cô nói sai gì sao?
--
Này... Đêm hôm khuya khoắt thế này, lại qua phòng tôi, cậu đừng có loạn
luân nhé! - Lương Kỷ Khiên khó hiểu vọng hỏi cái tên em họ rắc rối đang
xả nước trong phòng tắm.
-- Im đi. - Ngoài cô ra, anh nói với ai cũng kiệm lời. Có lẽ đêm nay anh sẽ không trở về phòng.
Cô cười đẹp quá, không khéo lại nổi dục vọng, cái kiểu phải kiềm chế từng
ngày này tra tấn anh quá, sợ có ngày mất khống chế tổn thương cô thì
khốn!
-- Này... Tôi biết cậu dạo này đang "nhịn", nhưng đừng có
mất khống chế mà làm càn với tôi đấy! Nhân danh Chúa, tôi không tha thứ
cho cậu đâu! - Lương Kỷ Khiên vẫn thao thao bất tuyệt.
-- Chết tiệt! LƯƠNG - KỶ - KHIÊN, im đi!
^^^ Giáng sinh vui vẻ nhé các bạn! Sau một tuần không đăng chap, truyện đã
trở lại, bạn nào hóng bữa giờ thì bình luận cho thỏa nha!!! Truyện không drop, chỉ là tác giả đang ôn thi thôi, mọi người đừng quên truyện nhá!
Merry Christmas!