CHAP 50:
Chu Khuynh Cơ nghe Bạch Dĩ Hiên nói vậy thì trong lòng ngập tràn vui sướng, cô cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận bước chân vào cửa Bạch gia. Nhu tình ngước lên nhìn Bạch Dĩ Hiên mới nhận ra anh chưa hề liếc mình lấy
một cái, trong lòng ả có chút bất mãn. Nhưng sẽ không lâu đâu, một ngày
không xa, ả nhất định sẽ tống cổ Chu Tử Đằng ra khỏi tầm mắt anh.
-- Được rồi. Đã để các vị vất vả. Chúng ta dừng ở đây. -- Bạch Thừa Húc
nhẹ giọng cất lời, nói rồi ông đứng dậy chậm rãi rời đi. Riêng ông cảm
thấy, cuộc họp hôm nay thật khiến Bạch gia xuống cấp, lại đi bàn về một
người phụ nữ. Đám râu ria kia lại ngỏ ý muốn "trù" cháu trai ông chết
mới gấp gáp cần người nối dõi, thật quả là "ếch ngồi đáy giếng", không
biết trời cao đất dày. Chủ ý của bọn hắn, lão già này lẽ nào không biết. Người cười sau cùng mới là người thắng cuộc, cứ đợi đấy.
Người
chủ trì đã đi, các vị giáo chủ khác cũng không nấn ná lại làm gì. Mấy
phút sau cả sảnh họp đã không còn đông đủ như trước, chỉ còn lại Bạch Dĩ Hiên mặt vô cảm ngồi trầm ngâm, Bạch Sở Viên đứng phía sau thườn thượt
thở dài, Lương Kỷ Khiên cũng không biết làm gì ngoài chắt lưỡi rẻ rúng,
còn Chu Khuynh Cơ thì vẫn một bộ dáng hiền thuận không dám rời đi. Bỗng
nhiên, Bạch Dĩ Hiên đứng bật dậy, chầm chậm đi đến phía Chu Khuynh Cơ.
Chu Khuynh Cơ nghe tiếng bước chân của anh, lòng có chút nao núng xen lẫn
mong đợi, cô ả dịu dàng ngước khuôn mặt mỹ lệ động lòng người lên nhìn
anh. Tuy nhiên, đối với nét mặt nhu thuận này, anh lại cảm thấy chán
ghét. Không gian bỗng im lặng đến rợn người. Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn
Chu Khuynh Cơ khiến cô khó thở như sắp chết đến nơi, ả liền dịu dàng mở
miệng:
-- Hiên. Lâu rồi không gặp. Anh có...
Tuy nhiên,
lời cuối chưa ra khỏi họng, Bạch Dĩ Hiên ánh mắt tăm tối nhìn Chu Khuynh Cơ như chỉ chờ xé xác cô ta, một tay kia nhanh như cắt nắm thóp lấy cái cổ mảnh khảnh kia. Chỉ xiết lực một chút mà mặt Chu Khuynh Cơ thiếu
dưỡng khí đã xanh mét, ả la toáng lên, tay vùng vẫy quơ loạn xạ:
-- Hiên... Hiên... Thở... Em không... khụ khụ.. không thở... được...
Lúc mặt của Chu Khuynh Cơ không còn huyết sắc, Bạch Dĩ Hiên mới bất chợt
buông tay làm Chu Khuynh Cơ ngã rạp xuống. Ả cố hít hơi thở hổn hển, mặt đỏ như gấc, tư thế quỳ úp xuống thật hèn mọn.
-- Chớ nên giở trò với tôi. Cô nên nhớ, một khi cô đã bước qua cửa Bạch gia, tôi sẽ cho cô vĩnh viễn vạn kiếp bất phục, sống không bằng chết.
Nói rồi anh dứt khoát quay người trở về phòng, đi tới cửa, anh dừng bước, lãnh đạm mở miệng:
-- Còn nữa, cái tên đó không phải là tên mà cô có thể tùy tiện gọi. Nếu
lần sau cô còn dám gọi một tiếng, tôi chắc chắn cả đời cô sẽ không còn
được nói thêm lời nào nữa.
Chu Khuynh Cơ rũ rượi ngồi bệt xuống,
tay siết lại thành đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt đến xước tay, ả
nghiến răng nghiến lợi, càng thêm căm hận Chu Tử Đằng. Nếu như ngày đó
nó không xuất hiện thì có lẽ anh đối với cô bây giờ đã còn lắm mặn nồng
chứ không phũ phàng như thế kia. Chờ khi ngôi vị "Bạch phu nhân" là của
ả, để xem ả sẽ khiến những kẻ trước kia cười nhạo ả phải cúi đầu trước ả như thế nào.
Bạch Dĩ Hiên mệt mỏi trở về phòng, Bạch Sở Viên theo sau liền tung cửa thật mạnh, tức giận đi vào.
-- Tôi có thể chấp nhận bất cứ ai làm bước chân vào Bạch gia, riêng ả đàn
bà kia thì không! Là đồ thừa thải của Chương gia, anh lại để ả ta mang
trong người giọt máu của Bạch gia!?
-- Chết tiệt! Im hết đi! --
Bạch Dĩ Hiên thực sự đối với chuyện nực cười này đã phừng phừng lửa
giận, chỉ thiếu điều suýt chút nữa một tay bẻ gãy cổ cô ta.
--
Bình tình đi. Lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu. -- Lương Kỷ Khiên cũng
uể oải xoa xoa mi tâm, đặt tay lên vai Bạch Sở Viên, nói. -- Dĩ Hiên có
cái lí của mình. Cậu đừng nên...
-- Giải thích với tôi làm gì? Đi mà giải thích với Chu Tử Đằng ấy. Chẳng phải ngài Bạch Dĩ Hiên đây được cho là "Tuyệt tình thiếu chủ" sao? Cớ gì đã vứt bỏ ả ta mà vẫn lưu
luyến gọi quay lại!? -- Cứ nghĩ tới hai đứa nhóc Andrew và Audrey, anh
lại thấy có chút tức tối. Ả Chu Khuynh Cơ kia đã có lần tham gia làm sập rạp chiếu phim, suýt hại chết hai tên nhóc đó!
Nghe những lời
mỉa mai vô cớ của Bạch Sở Viên, máu nóng trong người Bạch Dĩ Hiên chợt
bộc phát, anh túm áo em trai song sinh, lớn tiếng:
-- Vậy cậu
nghĩ chuyện này là do ai? Chẳng phải hai tháng trước chính cậu đã gửi vé giả lừa Chu Tử Đằng tới dự bữa tiệc thảm sát của Chương gia hay sao?
Nếu tôi không tới đó kịp lúc ứng cứu, có lẽ cô ấy đã chết mục trong "Ma
trận một chiều" rồi! Cậu nghĩ tôi có được vé tham dự là lấy từ đâu!?
Bạch Dĩ Hiên tức giận bỏ tay ra, Bạch Sở Viên nhớ lại, quả thật lúc đó anh
chưa ưng ý Chu Tử Đằng nên mới gửi vé giả cho cô dự thử xem mức độ quan
trọng của cô trong lòng Bạch Dĩ Hiên. Thì ra anh chính là trước đó một
ngày gọi điện hẹn Chu Khuynh Cơ đến chính là lợi dụng ân ái tráo đổi lấy vé của cô ta mà tham dự với Chu Tử Đằng. Thật nhức đầu!
-- Chẳng phải sau đêm đó cậu cũng đã "ăn sạch" Chu Tử Đằng sao! Cùng lắm hai cô
này thời kì rụng trứng khác nhau, mà xui xẻo là Chu Khuynh Cơ "dính" còn Chu Tử Đằng " không dính", thế thôi! -- Lương Kỷ Khiên thấy tình hình
căng thẳng liền đăm chiêu mở miệng giải hòa, nào ngờ nhận được ánh mắt
như muốn băm anh ra từng mảnh của hai người. Anh liền cười trừ thoái lui -- Bệnh viện có chuyện, tôi phải đi đây!
Sau khi Lương Kỷ Khiên rời đi, Bạch Sở Viên mới thở dài một lượt, hỏi:
-- Anh đi giải thích với Chu Tử Đằng như thế nào? Khéo điều cô ấy sẽ tức
lên mà đánh ghen với Chu Khuynh Cơ không? Cô ta hiện giờ chính thức nằm
trong sự bảo hộ của Đại tộc, làm hại tới cô ta sẽ bị gán tội làm hại tới hậu duệ Đại tộc theo luật "ngầm" đấy.
-- Tử Đằng không phải kiểu phụ nữ mất khống chế như vậy... Cô ấy luôn bình lặng đối mặt với mọi
chuyện...-- Anh chỉ sợ cô sẽ không nghe anh giải thích, hoặc khi nghe
anh giải thích sau, cô từ nay về sau chỉ đối với anh bằng thái độ điềm
nhiên chứ không nồng nàn nữa. -- Cho người canh chừng nhất cử nhất động
của Chu Khuynh Cơ, giảm tiếp xúc với Tử Đằng hết mức có thể, bảo vệ an
nguy cho cô ấy, không được phép xảy ra chuyện trong thời điểm này.
-- Biết rồi.
Bạch Dĩ Hiên đôi mắt vô thức nhìn khoảng trời hiu quạnh ngoài kia, lá xơ xác ủ rũ lìa cành, hi vọng cô sẽ hiểu cho anh. Cho đến tận bây giờ, mọi
chuyện vẫn nằm trong dự tính của anh, chưa vượt khỏi tầm kiểm soát...
Thu sao mà ảm đạm quá...
Lá rụng chất đầy lên những con đường không tên, Chu Tử Đằng sau khi đi
viếng mộ liền ghé qua quán cafe 'Elderberry'. Mới trưa nay thôi, cô đã
nhận được một tin nhắn lạ, người gửi muốn gặp cô tại quán cafe đông
người qua lại này để nói chuyện. Và thật bất ngờ làm sao, chính Giả Tư
Lộ là người muốn hẹn cô đến.
Quán cafe 'Elderberry' nằm ngay mặt
tiền hướng ra biển, được thiết kế theo phong cách Mexico mới lạ, vị trí
hay có đội tuần tra đô thị qua lại nên cô không lo lắm. Chu Tử Đằng ăn
vận đơn giản, thanh lịch nhưng vẫn rất cuốn hút, khiến người người không kìm lòng được mà cũng khẽ nhìn trộm mấy cái. Vào quán cafe, Chu Tử Đằng liền nhận ra ngay Giả Tư Lộ bởi khí thái quyền quí nổi bật bức người
của cô ta.
Giả Tư Lộ có phong thái kiêu kỳ, hoàn toàn hợp với tư
chất kiêu ngạo của Lãnh Dịch Khiêm. Đôi mày sắc sảo, đôi mắt xanh trong
như nước hồ thu, sống mũi cao ngạo nghễ, đôi môi đầy đặn với gương mặt
góc cạnh mê người. Giả Tư Lộ thực như là một bà hoàng kiêu sa với khí
thái cao sang bức người. Quả nhiên hoàn toàn xứng đôi vừa lứa với Lãnh
Dịch Khiêm chỉ có Giả Tư Lộ với gương mặt tuyệt thế kinh người này.
Lần đầu được gặp mặt con gái của Giả Minh Hàm- một trong Bát đại Giáo chủ
giới Hắc đạo - Giả Tư Lộ, Chu Tử Đằng thú thật mà nói cũng có chút căng
thẳng. Bây giờ cô đã là người yêu chính thức của Bạch Dĩ Hiên, tạo được
mối quan hệ tốt thì đỡ bớt gánh nặng cho anh, còn không thì cô nên cẩn
trọng từ lời ăn tiếng nói, cô muốn làm sao để không làm phiền hà đến
anh.
Chu Tử Đằng bước tới, lịch sự gọi phục vụ một cốc Latte rồi tao nhã ngồi vào bàn.
Giả Tư Lộ đang thưởng thức ly coffee Ameriacano đậm đà, nghe tiếng Chu Tử
Đằng mới ngồi vào bàn mới ngẩng mặt lên nhìn. Cô thường không hay để ý
lắm về tình nhân của các vị thiếu chủ, chẳng hạn nổi tiếng như Chu
Khuynh Cơ cô thực không có ấn tượng. Tuy nhiên, cô lại khá tò mò về Chu
Tử Đằng, bởi phong thái khác thường và một điều đặc biệt nữa cô ta là
nhân tình danh chính ngôn thuận của Bạch lão đại. Ai chẳng biết vì cô ta mà Bạch lão đại Bạch Dĩ Hiên đích thân phái cả Ám đoàn tới phá mỏ vàng
của Chương gia để cứu người, cha cô cũng khá bất ngờ dù đã đoán trước
được việc này. Giả Tư Lộ quả thật phải khen rằng, về nhan sắc, tuy không nghiêng nước nghiêng thành như Chu Khuynh Cơ, nhưng lại phải khiến kẻ
khác bị mê đắm. Nhất là đôi mắt nâu rất có thần thái mị hoặc người nhìn
vào, tư thái lại vô cùng quí phái, sang trọng, một nét đẹp chim sa cá
lặn khiến người khó mà dời tầm mắt. Thân là phụ nữ, cô cũng phải thầm
thán như vậy.
-- Giả tiểu thư, thật thắc mắc không hiểu tôi đã làm gì mà lại có vinh hạnh gặp cô như thế này.
-- Esmeé tiểu thư không cần phải khách khí. Tôi tới đây là có lòng chia buồn với cô.
-- Chia buồn với tôi? -- Chu Tử Đằng khó hiểu hỏi.
-- Phải. Vì cô mới tìm được tình yêu chưa bao lâu thì đã phải chịu kiếp
nhân tình. -- Giả Tư Lộ ánh mắt chế giễu vênh mặt, Giả Tư Lộ từ khi sinh ra đã được nuông chiều không coi ai ra gì. Với thân phận cao quí của
mình, cô khinh thường những phận làm nhân tình, làm tiểu tam, lại sẵn
thói kiêu kì, ngạo mạn , càng khiến Giả Tư Lộ trở nên cay nghiệt hơn bao giờ hết.
-- Cô đừng nói vòng vo. -- Chu Tử Đằng làm sao không
nhận ra ánh mắt coi thường của cô ta, chỉ nhếch môi cười. Sự điềm tĩnh
của cô khiến Giả Tư Lộ có chút ngạc nhiên. Gặp lời ẩn ý này không phải
phụ nữ thường có chút bứt rứt, hoài nghi mà dồn hỏi hay sao? Những cô
gái trẻ người đều rất dễ bị kích động, không phải thế à?
-- Là,
báo cho cô một tin xấu. Từ nay cái ghế
"Bạch phu nhân" không còn dành
cho cô nữa. Bởi vì Chu Khuynh Cơ, ĐANG MANG THAI CON CỦA BẠCH LÃO ĐẠI -
BẠCH DĨ HIÊN. -- Giả Tư Lộ đắc ý nhoẻn miệng cười -- Thảo nào người ta
nói: "Muốn biết bạn là ai, hãy xem bạn của bạn." Cô cùng Mạc Lưu Ly, quả chẳng hơn kém nhau là bao.
Từng lời từng chữ của Giả Tư Lộ giáng thẳng vào Chu Tử Đằng, tai cô như ù đi, tâm trí cô có chút rối loạn
không thông suốt nổi. Chu Khuynh Cơ... đang mang cốt nhục của Bạch Dĩ
Hiên. Chu Tử Đằng cái gì cũng không hiểu, thoạt đầu cô còn cho rằng Giả
Tư Lộ đặt điều nhưng xét lại Giả Tư Lộ kiêu căng như thế ghét nhất là
nói điều xằng bậy, chuyện như vậy lại càng không thể nói điêu. Cô không
thể tiếp nhận nổi, Giả Tư Lộ thấy cô không có cảm hứng liền cười khẩy:
-- A... Bởi vậy mới nói, Mạc Lưu Ly cũng chỉ quen được mỗi cô làm bạn mà thôi!
-- Cô hẹn tôi ra đây chỉ nói như vậy thôi sao? -- Chu Tử Đằng điềm đạm lấy ví ra tính tiền, giọng cô có chút run run khó nhận ra.
-- Gì cơ? -- Giả Tư Lộ thực quá kinh ngạc trước phản ứng của cô.
-- Chỉ nói đôi ba câu liền chia rẽ tình cảm giữa tôi và anh. Cô nghĩ tôi
sẽ dễ bảo lung lay ư? -- Chu Tử Đằng quay mặt đi gọi phục vụ tính tiền,
cô không thể ở đây thêm được nữa. -- Tôi tin tưởng Bạch Dĩ Hiên, anh ấy
tất nhiên có lí do riêng. Hà tất gì tôi lại phải dè chừng Chu Khuynh Cơ.
-- Cô nói dối! Cô là đang che mắt thiên hạ! -- Giả Tư Lộ chưa từng nghĩ đến tình huống này.
-- Thực ra cái ghế "Bạch phu nhân" hay "Lãnh phu nhân" đều không quan
trọng. Thích thì cứ ra mua cái bảng dán lên người cho người đời biết là
xong. -- Chu Tử Đằng nhận hóa đơn, liền đứng dậy rời đi. -- Hay nói cách khác, cô cũng chẳng hạnh phúc gì với cái danh "vợ chính" sắp có được.
Dù sống chung với nhau thì sao, quan hệ hai người cũng mỏng manh như cái tờ giấy hôn ước mà thôi. Chính vì điều đó, mà cô bất mãn với những
người phụ nữ không danh chính ngôn thuận mà có được tình yêu đích thực
phải không? Thế nên cô thích thấy vẻ mặt thống khổ của họ chứ gì.
-- Sao cô... -- Bị nói trúng tim đen, Giả Tư Lộ có chút sững sờ, sao có thể!?
-- Còn nữa, thay vì ở đây tán gẫu với tôi, sao Giả tiểu thư không về tình
tứ cùng chồng sắp cưới đi, Lãnh thiếu thật là, lại để vì hôn thê của
mình bơ vơ như vậy. -- Chu Tử Đằng nở một nụ cười 'phong tình vạn
chủng', trước khi đi ra cửa còn nhàn nhã thốt một câu -- Còn nữa, những
chuyện vặt vãnh như vậy thực khiến tôi có chút ngạc nhiên. Bây giờ tôi
phải về, Bạch Dĩ Hiên nợ tôi một lời giải thích. Thật cảm ơn Giả tiểu
thư đã cho tôi biết.
Nói đoạn Chu Tử Đằng xoay bước trở ra, để
lại Giả Tư Lộ có chút gì đó không cam lòng cúi gầm mặt xuống. Chu Tử
Đằng vừa bước khỏi quán tức thì liền không còn bộ dáng điềm nhiên khi
nãy. Cô chạy ra xe, không thể bình tĩnh lục tung giỏ xách tìm điện
thoại. Tâm trí cô bây giờ rất hoảng loạn, tức tối và thất vọng tột độ,
cô nhất định phải gọi anh hỏi cho ra lẽ. Loay hoay một hồi vẫn không thể tập trung được, cô hít sâu một hơi, liền ngồi lên xe lái thẳng về Bạch
gia.
Tốc độ của Chu Tử Đằng khá nhanh, cô luôn nhủ mình phải hạ
hỏa lại nhưng dường như lí trí không nghe theo cô, cô còn suýt bị người
ta trêu cười là "tiểu tam", có chút ghen tuông không chấp nhận được,
tình yêu hình như đối với cô đều gập ghềnh, cô thầm rủa:
-- Chết tiệt! Bạch Dĩ Hiên! Anh làm cái quái gì vậy chứ!!!
Lúc về Bạch gia trời cũng đã sẫm tối, Chu Tử Đằng cố nén tức giận cùng đau
lòng bước chân vào Bạch gia. Dinh thự vẫn sáng trưng ánh đèn, bàn ăn vẫn được bày biện như mọi hôm, chỉ có điều:
-- Chào em, em gái yêu quí.
Chu Tử Đằng có chút thững thờ khi nhìn thấy Chu Khuynh Cơ một bộ dáng nhàn
nhã đang dùng bữa. Chu Tử Đằng đầu óc oang oang, không thể nghĩ ngợi
được điều gì, càng không dám đối diện sự thật rằng Chu Khuynh Cơ đang
đường đường chính chính như bà chủ ngự tại Bạch gia. Chu Khuynh Cơ thấy
nét mặt sững sờ của Chu Tử Đằng, liền vỗ vỗ bụng mình, hiền hậu cười
nói:
-- Chị hiện mang thai. Chế độ ăn uống rất hà khắc, có thể sẽ không hợp khẩu vị với em. Em có ngại dùng bữa không?
-- Không cần. -- Tay Chu Tử Đằng lúc này đã siết chặt thành đấm, tuy nhiên cô không thể trưng bộ dáng tan vỡ như ý muốn của cô ta. Nói đoạn, Chu
Tử Đằng thực không muốn nán lại đây liền xoay người đi ra, đột nhiên va
vào lồng ngực vạm vỡ của ai đó.
Nhận ra mùi hương này, bực tức
trong cô bỗng trào dâng, cô cau có tính đẩy Bạch Dĩ Hiên ra thì đã bị
anh bế bổng lên. Chu Tử Đằng còn tức giận muốn giãy ra nhưng đã bị anh
ôm lại, cô không muốn nhìn mặt anh liền quay mặt úp vào lồng ngực của
anh. Biết được cô đang giận, anh cũng chỉ dịu dàng siết chặt cô vào lòng rồi đi thẳng lên phòng. Chu Khuynh Cơ lúc này nghiến răng kèn kẹt,
không ai đoái hoài tới ả, Bạch Dĩ Hiên như thể còn chẳng để tâm đến sự
tồn tại của ả, còn nhu tình đến thế với con điếm kia. Ả như người vô
hình bị họ làm lơ khiến ả thực rất muôn lóc thịt Chu Tử Đằng.
Bạch Dĩ Hiên đẩy cửa đưa cô vào phòng, anh nhẹ nhàng thả cô xuống giường,
Chu Tử Đằng lập tức đẩy anh ra, không cho anh chạm vào mình thêm xíu nào nữa.
-- Tử Đằng.
-- Đừng gọi tên tôi. -- Cô giận dỗi quay mặt đi, cô không thể chấp nhận chiếc này.
Bạch Dĩ Hiên thấy cô như vậy cũng không dám chọc tức cô nữa, anh bấm điều
khiển cho khóa chốt cửa, bật hệ thống cách âm rồi chống hai tay xuống
giường, đưa mặt lại gần cô.
-- Anh cút ra! Đừng chạm vào tôi!
Nhưng Bạch Dĩ Hiên vẫn mảy may không để ý lời cô, anh lấy tay xoay mặt cô
lại, đặt lên môi cô một nụ hôn. Nỗi tức tối trong lòng Chu Tử Đằng còn
chưa nguôi, cô liền giãy giụa, đẩy anh ra, hét lớn:
-- Đã bảo là cút ra! Đi mà chăm sóc vợ anh!
Như lầm trước, Bạch Dĩ Hiên vẫn mặt dày không đá động tới lời cô, anh cạy
răng cô ra, đưa lưỡi vào trong. Chu Tử Đằng tay đấm vào ngực anh thật
mạnh nhưng anh chẳng hề kháng lại, anh say đắm trong hương vị ngọt ngào
của cô. Chu Tử Đằng quẫy người qua, cố đẩy anh ra:
-- Nói lại lần cuối, đừng chạm vào tôi!
Anh chặn miệng cô lại, liếm mút hai cánh môi mọng. Một tay anh nâng ót cô
lên, lấy gối đỡ vào. Một tay anh nắm cầm cô, khiến cô phải tiếp nhận nụ
hôn của mình. Bạch Dĩ Hiên luồn lưỡi vào, tham lam vơ vét từng ngóc
ngách trong khoang miệng của cô, điên cuồng quấn lấy lưỡi cô, ngậm mút
thật mạnh. Chu Tử Đằng cũng thôi không phản kháng nữa, môi lưỡi hai
người nồng ái giao nhau, cả căn phòng vang lên tiếng động mờ ám.
Lát sau, Bạch Dĩ Hiên lưu luyến kéo ra từ môi cô một sợi chỉ bạc, Chu Tử
Đằng liền gác tay lên che đi đôi mắt đã thấm đẫm nước mắt. Cô nức nở
không kìm được tủi thân lên tiếng:
-- Em nghe người khác bảo anh có con với Chu Khuynh Cơ... còn cho cô ta ở lại Bạch gia chung sống với anh nữa...
Tiếng Chu Tử Đằng nghẹn ngào nấc lên làm Bạch Dĩ Hiên tâm can cũng chẳng mấy
thư thả. Anh nhẹ nhàng lấy tay cô xuống, nhìn gương mắt lệ đã ướt nhòe.
Đôi mắt cô đọng nước, chất chứa những hờn trách cùng đau buồn nhìn anh,
nó đang xé anh ra thành từng mảnh:
-- Có đúng như vậy không... Anh nói đi, em chỉ tin lời anh nói...
Nói đoạn, nước mắt vẫn không ngăn được mà rơi lã chã, tay Bạch Dĩ Hiên đan
chặt tay cô, anh khẽ lấy tay kia quệt đi giọt nước mắt lăn dài trên má
cô, thật đau lòng cúi xuống hôn lên trán cô:
-- Không phải vậy
đâu... Tử Đằng... không như em nghĩ đâu... -- Sở dĩ lúc nãy anh không
giải thích cho cô ngay vì cô mất bình tĩnh sẽ không nghe anh nói, anh
không muốn xảy ra cãi vả, anh không muốn mất cô...
-- Thật không...?
-- Thật. -- Nói rồi Bạch Dĩ Hiên dời nụ hôn xuống mí mắt ươn ướt lệ của
cô, thật ôn nhu nói -- Dù có chuyện gì xảy ra... Anh muốn em tin tưởng ở anh. Được không.
Lúc nói ra lời này, ánh mắt Bạch Dĩ Hiên chất
chứa những chân thành khó tả, đôi tay hai người gắt gao lồng vào nhau,
Chu Tử Đằng thực rất ghét anh mới phải, nhưng cũng chỉ giận dỗi quay mặt đi:
-- Được.
Bạch Dĩ Hiên nghe cô nói vậy thì trong lòng
thật thấy ấm áp, anh mỉm cười hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần của cô. Bạch Dĩ Hiên cũng thật biết thời cơ, anh chuyển xuống hõm vai cô khẽ cắn, để lại trên đó một dấu hôn. Một tay không an phận chạy dọc theo bắp đùi
thon mịn vuốt lên, tay kia vẫn nắm chặt tay cô không buông. Chợt Chu Tử
Đằng lấy tay đánh lên bàn tay hư hỏng kia, cô với lấy mền trùm người
lại, không muốn thấy mặt anh:
-- Em còn đang giận, đừng chạm vào em!
Bạch Dĩ Hiên cũng biết mình làm sai, đành thở dài an phận nằm xuống bên cạnh cô, cả đêm ôm lấy cục bông này nằm ngủ. Trước khi cô chìm vào giấc ngủ
còn nghe tiếng anh khe khẽ nói:
-- Wisteria, Je t'aime.
Đêm đó, là đêm yên bình...
... trước khi giông tố thực sự bắt đầu.