Dưới màn mưa xối xả tuôn rơi, khí lạnh hả hê lách qua từng giọt mưa cắm
vào da thịt đau buốt. Chu Tử Đằng cứ sững sờ đứng tại đó, cô không biết
nên làm gì lúc này khi Chương Du Thần đã thấy cô. Mặc dù cô biết có vài
ba thuộc hạ của Bạch Sở Viên âm thầm theo bảo vệ cô quanh đây, nhưng nếu đọ với Chương Du Thần, cô sợ họ sẽ bỏ mạng vô ích.
Chương Du
Thần nhìn cô, màn mưa đẫm ướt khuôn mặt giá lạnh của anh ta, ánh nhìn
băng lãnh của Chương Du Thần làm cô thấy ngột ngạt. Cô sợ anh ta sẽ nhân ngay lúc này giết cô luôn, đằng nào Bạch Dĩ Hiên chả là địch thủ của
hắn!
Nhưng không.
Ánh mắt Chương Du Thần phức tạp đến lạnh lùng, rồi một lúc sau, hắn chỉ thờ ơ quay người bước đi. Rời khỏi khu
hoa viên, anh ta lái chiếc xe Chevrolet Cruze đi mất hút. Chu Tử Đằng
thở phào nhẹ nhõm, mặc dù khó hiểu với hành động của anh ta lắm. Thoạt
khi mới thấy bóng lưng của anh ta dầm trong cơn mưa rào, cô đã nghĩ đây
hẳn là một kẻ cô đơn.
Chu Tử Đằng giương đôi mắt nhìn về phía cây tử đằng nghìn năm đang tắm mình trong mưa. Đây là nơi kỳ diệu nào mà
ngay cả Chương Du Thần cũng phải đặt chân đến? Chỉ đơn giản là ngắm hoa
thôi ư, dù cho cơn mưa kia vẫn ào ào không ngớt? Chương Du Thần, lẽ nào
đã từng có một việc gì đó xảy ra ở đây, khiến anh ta dù muốn không nhớ
nhưng chẳng thể nào quên? Thật kì lạ... Chương Du Thần đã không ra tay
với cô, cô cứ tưởng anh ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai liên quan đến
Dĩ Hiên. Có uẩn khúc gì chăng? Dĩ Hiên đã từng có quan hệ rất tốt với
Chương Du Thần...
Chu Tử Đằng sau một lúc ngắm cảnh đủ, mới chịu
quay về. Hiện tại, chốn an toàn duy nhất mà cô có hiện giờ là biệt thự
riêng của Bạch Sở Viên, nhưng sẽ không lâu nữa đâu. Lúc cô trở về phòng, thì đã thấy Mạc Lưu Ly vẻ mặt có chút đờ đẫn ghi ghi chép chép cái gì
đó.
-- Lưu Ly? Em đang viết cái gì vậy? -- Chu Tử Đằng mỉm cười hỏi.
-- A!? Chị về rồi sao? -- Lưu Ly nhoẻn miệng cười, nụ cười có chút buồn.
-- Em muốn ghi một list điều mình cần làm trong những tháng ngày này.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì giật mình, bệnh tình của Lưu Ly... Cô thở dài, bước tới vuốt tóc cô bé, nói:
-- Hi vọng nó có thể khiến em lạc quan lên đôi chút. Em không đơn độc đâu, vì vậy chị cần em đấu tranh, được không?
-- Bác sĩ nói em chỉ còn sống có sáu tháng. Và em đã sống được ba tháng
đầu của nửa năm cuối đời. -- Mạc Lưu Ly nở nụ cười khẽ, thê lương vô
cùng.
-- Đã từng có rất nhiều người mắc phải trọng bệnh. Và chẳng phải nhờ sự lạc quan, vui vẻ, họ đã vượt qua được đó sao? Em đừng tin
quá vào lời những vị bác sĩ kia nói mà hãy tin vào bản thân mình, chị
tin chắc rằng em sẽ chống chọi được với căn bệnh. Chị muốn em làm mẹ đỡ
đầu của bé con nữa này. -- Nói rồi, Chu Tử Đằng đặt tay Lưu Ly lên bụng
mình. Thai nhi còn nhỏ xíu, ngay cả thành hình còn chưa toàn vẹn, ấy vậy mà dường như có thể cảm nhận được nhịp đập bé nhỏ của nó.
-- Em
mới nom 18 mà chị đã bắt em làm mẹ rồi. -- Mạc Lưu Ly cười khì. -- Chị
đừng lo. Bạch Sở Viên, anh ấy rất tốt bụng và dễ gần. Những ngày này anh ấy chuyên tâm lật tìm các loại y dược bá truyền cổ xưa, cộng với y học
tiên tiến thời nay, đã làm ra rất nhiều vỉ thuốc cho em. Sáng ba vỉ, mỗi loại một viên, dằm nhuyễn thành bột, pha với nước, uống trước khi ăn
sáng. Trưa lấy hai chai kháng sinh ra, sau khi ăn, mỗi thứ lấy 100ml
trộn vào, khuấy đều rồi uống. Chiều thì hái rau đắng, nấu lên thành nước theo phương thức cổ truyền, đun lên cho sôi chín, chờ nguội rồi uống.
Anh ấy đã đưa em một hộp kim tiêm chứa thứ thuốc kháng thể mà anh ấy đặc biệt điều chế, trước khi đi ngủ tiêm nó vào để tuần hoàn ổn định, khí
huyết dễ lưu thông. Kiên trì sáng, trưa, chiều, tối không bỏ sót một
ngày như vậy trong hai tháng, cộng với ăn uống bổ dưỡng, tập luyện điều
độ, tâm trạng thoải mái, may ra có thể kéo dài thêm ba tháng. Nếu lỡ bỏ
sót mất bước thuốc nào phải báo anh ấy ngay, không thì tiết tố cơ thể sẽ bị rối loạn. Mỗi tuần định kì thì phải đến chỗ anh ấy thay máu, lọc máu độc do trong thuốc, anh ấy phải dùng loại lá thuốc cấm - "Myroxylon"
dùng điều chế, tuy hiệu quả cao mà hậu quả cũng khôn lường để "lấy độc
trị độc".
Chu Tử Đằng nghe mà đầu óc choáng váng, cô không biết
Mạc Lưu Ly lại phải uống nhiều thứ thuốc để giành giật sự sống như vậy.
Cứ phải ngày ngày mệt mỏi như vậy, thảo nào nhiều người vẫn chọn cách
phó mặc cho cuộc đời, tận hưởng những giây phút còn lại của cuộc sống.
-- Chị biết không, em muốn nhìn thấy một sinh linh ra đời, em muốn làm mẹ
đỡ đầu của bé con. Vì vậy em thấy những việc em đang làm có giá trị hơn
bao giờ hết.
-- Em biết gì không, Lưu Ly!? Em là mẫu con gái mà Bạch Sở Viên thích ấy! -- Chu Tử Đằng phì cười thỏ thẻ.
-- Chị cứ đùa!! Đời nào có chuyện đó. -- Mạc Lưu Ly phản bác ngay lập tức. -- Chị không biết Bạch Sở Viên tôn thờ "chủ nghĩa độc thân" sao? Mấy
lần qua lấy thuốc, em gặng hỏi tình duyên của anh ta mãi mà anh ta cũng
chỉ trả lời đểu thôi. Vậy đấy, anh ấy nói tình đầu của anh ấy là cha
'Bạch Kỳ Sơ', còn tình cuối của anh ấy là ông nội 'Bạch Thừa Húc'. Chị
nghĩ xem tên ấy có biến thái không?
-- Anh em nhà họ Bạch ai chả
biến thái. -- Nhắc đến đây, cô có chút ngập ngừng. -- Chị nghe ngóng nói Bạch Sở Viên vắng mặt mấy hôm nay, là để dò la chính xác tin tức anh
ấy. Thật đáng để chờ đợi, phải không?
Thấy cô có vẻ u buồn, Mạc Lưu Ly liền đổi chủ đề ngay:
-- Camellia ấy, chị còn nhớ con bé không?
-- Camellia!? Sao chị quên được! Em gái duy nhất của chị kia mà! Sao tự dưng em lại nhắc đến Camellia?
-- Chớ chị nghĩ sao hôm nay không có Andrew với Audrey ở đây? -- Mạc Lưu
Ly hớn hở nói. -- Tụi nó theo anh Từ Tiêu Vũ, ra sân bay đón Camellia
rồi!
-- Gì cơ? -- Chu Tử Đằng như muốn nhảy cẫng lên vì mừng rỡ.
-- Em nói Camellia từ Pháp qua đây chơi? Sao chị chẳng nghe cậu mợ nói
gì hết này? Chị còn chẳng chuẩn bị gì chào đón con bé nữa là!
--
Không sao đâu, phải chừng 11 giờ Camellia mới đáp xuống sân bay. Trong
ba tiếng em với chị cùng nhau nấu một bữa ăn linh đình còn kịp chán. Đi
thôi!
Nói đến nấu nướng, Mạc Lưu Ly khá là thích thú. Hai nhóc
Andrew và Audrey thích nhất là tay nghề nấu ăn của cô, không biết chị
gái Camellia của bọn nhóc thì như thế nào, lần đầu gặp phải để lại ấn
tượng tốt chứ! Chu Tử Đằng cũng lúi húi xuống bếp, cô đeo tạp dề vào,
thành thục vo một nồi gạo.
-- Sao em biết Camellia thế?
-- Em còn chưa gặp mặt đâu! Chẳng qua là phu nhân Marguerite có gọi điện
hỏi thăm hai nhóc tì, sẵn tiện thông báo tin mừng luôn. Hai cu cậu nghe
chị chúng qua thì vui vẻ hét ầm lên, nằng nặc gọi ngay cho Bạch Sở Viên
phải phái nguyên cả Ám đoàn đón chị gái chúng về. Chắc chúng ngỡ mình là phu nhân của Sở Viên mất rồi! À, tất nhiên Sở Viên đang ở Sydney, đâu
có tuân mệnh được. Cho nên đành gọi Từ Lục Giai, không biết anh bận gì
mà phải nhờ Từ Tiêu Vũ.
Nói đến đây, Mạc Lưu Ly tay lanh lẹ ướp
thịt không nhịn nổi mà bật cười. Còn Chu Tử Đằng nhìn vào vò gạo trắng
ngần, cô không khỏi suy nghĩ. Cậu Roussel thừa biết ở nơi đây chẳng khá
khẩm hơn Pháp là bao. Dù cho Pháp đang trong tình thế rối ren, chính
quyền bị kìm kẹp, khủng bố nổi dậy, kinh tế biến động, gửi cả Camellia
qua để đảm bảo an toàn cũng tốt, nhưng thời điểm này ở với cô chẳng tốt
mấy. Chương Du Thần đã không còn Dĩ Hiên làm đối thủ, Hắc đạo chắc thâu
gọn trong tay anh ta rồi, ai biết được nay mai Chương Du Thần có muốn
truy cùng giết tận Bạch gia, diệt trừ cả cô hay không?
-- Tử Đằng, chị suy nghĩ gì vậy?
-- À, chị đang nghĩ, tại sao một quốc gia như Pháp, lại bị khủng hoảng
kinh tế lâu như vậy. Gia tộc của chị cũng gần như phá sản nếu không có
số tài sản thừa kế của Chu gia trong đợt thắng kiện vừa rồi của chị.
-- Chị không biết à... -- Nói đến đây, Mạc Lưu Ly bỗng trở nên trầm ngâm.
Cô bé nói rất khẽ. -- Nền kinh tế chính của gia tộc họ Giả của Giả Tư
Lộ, là kinh doanh mỹ phẩm hãng "D~Arcy" bên Pháp đấy.
-- Gì cơ!?
Chị tưởng Giả gia thuộc Hắc đạo? Sao lại có dính dáng tới Pháp? -- Chu
Tử Đằng vo gạo xong xuôi, liền bắt đầu bỏ vào nồi điện nấu nướng.
-- Chị không biết đấy thôi, Giả gia đóng góp trong Hắc đạo với vai trò cố
vấn cho Lão đại, cha của Giả tiểu thư - Giả Minh Hàm, là "Thẩm phán" của Hắc đạo đấy. -- Thịt ướp vừa đủ mùi, Mạc Lưu Ly liền bắt chảo hơ dầu
cho nóng. -- Thực ra, Giả gia vốn kinh doanh khách sạn năm sao và các
hộp đên lớn có tiếng trong giới Hắc đạo. Nhưng từ ngày Giả phu nhân là
Ixora Dietes mất, Giả giáo chủ theo di nguyện của vợ là muốn con cái bà
theo đường làm ăn chân chính, ông dần bán hết các cụm khách sạn và hộp
đêm, không tham gia doanh thương giới Hắc đạo nữa. Thiếu chủ nhà họ Giả - Giả Thuật Nham, tức anh trai Giả Tư Lộ ấy, thừa kế công ty mỹ phẩm của
mẹ mình và phát triển nó cho đến ngày nay. Em cũng vừa hỏi ra mới biết,
sở dĩ Giả Tư Lộ ít nhiều quan tâm tới chị, là bởi mẹ của chị với mẹ Giả
tiểu thư, Veronique phu nhân với Ixora phu nhân từng là bạn tốt hồi cấp
ba ấy.
-- Mẹ của chị? Có chuyện ngẫu nhiên đến vậy cơ à? -- Cuộc
đời thật lắm cái trùng hợp, Chu Tử Đằng thầm nghĩ. -- Nếu theo em nói,
vậy Giả giáo chủ hẳn yêu thương vợ lắm mới vì di nguyện của vợ mà sẵn
sàng từ bỏ kinh doanh chục triệu trong Hắc đạo. Ngay cả Giả Tư Lộ cũng
được tự do theo đuổi đam mê ngành khảo cổ học, thế nhưng có liên quan gì đến cuộc khủng hoảng kinh tế?
-- Giả gia dần dần thoát khỏi Hắc
đạo, chỉ có công ty chủ "D~Arcy" là nuôi sống Giả gia. Nếu như Chương
gia đánh sụp nền kinh tế đó, không phải Giả gia sẽ lụn bại hay sao? Mà
như vậy, chắc chắn Lãnh Dịch Khiêm sẽ thoái hôn với Giả Tư Lộ. -- Nói
đến hai từ "thoái hôn", không hiểu sao Mạc Lưu Ly chẳng vui nổi, Lãnh
Dịch Khiêm từ hôn với Giả tiểu thư, cô hẳn nên vui hay nên buồn?
-- Chương gia là nguyên nhân làm lũng đoạn nền kinh tế của Pháp? Tại sao
Chương Du Thần lại làm vậy? Giả gia chẳng phải qua lại rất mật thiết với Chương gia sao? Đến nỗi Lãnh Dịch Khiêm phải đính hôn với Giả Tư Lộ để
kết giao với Giả gia đấy!? -- Chu Tử Đằng khó hiểu, tay lôi ra từ tủ
lạnh rau củ quả, định bụng sẽ nấu cho Camellia nồi canh lục củ hầm xương mà cô bé thích ăn nhất.
-- Cái đó... Em không biết. Trong giới
Hắc đạo, "nay bạn mai địch" là chuyện thường tình, em chỉ lo cho Giả Tư
Lộ thôi. Gia đình gặp tình thế như vậy, chắc cô ấy cũng gặp khó khăn
không ít. -- Lưu Ly xào nấu điêu luyện, chảo thịt thấm dầu nhìn mỡ màu
thật ngon
mắt. -- Chỉ trách Giả giáo chủ chắc cũng không biết Chương Du
Thần trở mặt. Giả gia là một gia tộc được nhiều người kính trọng thế kia mà.
-- Nhưng Lãnh Dịch Khiêm sẽ không đời nào để gia tộc vị hôn
thê của mình gặp cảnh bế tắc, phải không? -- Chu Tử Đằng ngờ nghệch hỏi, cô bắt nồi canh lên, nêm nếm cho vừa miệng.
-- À... -- Mạc Lưu
Ly tay vẫn xào qua xào lại, chỉ nở một nụ cười nhẹ. -- Lãnh Dịch Khiêm
sao? Nghe nói con gái của giáo chủ Mộ Dung Viện, Mộ Dung Vy, có ý với
Lãnh Dịch Khiêm. Chị trả lời thử xem, giữa Giả Tư Lộ - con gái của một
gia tộc có nguy cơ thất thế và Mộ Dung Vy - con gái của một gia tộc đang thừa cơ lên vận, trong thời thế này, một đại gia tộc như Lãnh gia sẽ
chọn ai? Huống hồ chi thời cuộc này, giúp kẻ bị Chương gia chèn ép, chả
khác nào đang gián tiếp đối đầu với Chương gia.
Chu Tử Đằng nghe
vậy thì im lặng không nói, cái cười nhạt nhếch của Lưu Ly đã nói ra tất
cả rồi. Nhớ khi ấy Giả gia còn nằm trong Thập đại gia tộc, Giả Tư Lộ bao kẻ nhất kiến chung tình theo đuổi chỉ khăng khăng chọn kẻ máu lạnh vô
tình mà đuổi theo. Người như Lãnh Dịch Khiêm, đại sự gia tộc là trên
hết, muốn còn tồn tại trong Hắc đạo phải biết nhún nhường với Chương gia trong thời điểm này. Chính vì thế mà, có lẽ Giả Tư Lộ cũng đã hiểu,
Lãnh Dịch Khiêm sẽ không chìa tay ra cứu vớt mình.
Nhưng vì sao
Chương gia lại trở mặt với Giả gia, một gia tộc đã từng cống hiến hết
sức vì mình? Tiếng thái thịt cùng tiếng nước sôi sùng sục hòa lẫn với
mùi thịt rang thơm nức mũi cùng hương thịt hầm nhè nhẹ từ khu bếp bay
ra, tâm trí người cũng nương theo đó mà lãng du tự phương nào.
Chương Du Thần nhắm nghiền đôi mắt, thân mặc y phục đen ướt sũng khi dầm mưa
ban nãy còn chưa thay ra, chỉ tựa người vào ghế nghỉ ngơi một lúc. Phó
Kỵ Nhâm đứng bên cạnh, cũng phải lo cho hắn đã suốt năm ngày liên tiếp,
mỗi ngày chỉ "ngủ" đúng có bảy phút mà vẫn không ngừng làm tiếp việc.-- Tôn chủ, ngài hãy thay y phục ướt ra, tôi đã chuẩn bị đồ rồi.
-- Phía các giáo chủ đã nói gì?
-- Hiện chưa tìm thấy xác Bạch thiếu chủ. Nhưng đã định ngài tiếp ngôi
'Lão đại'. -- Phó Kỵ Nhâm thấy gương mặt lạnh lùng khép mắt của anh, có
hơi dè dặt nói. -- Chung phu nhân, rất tức giận ngài dùng tiềm lực kinh
tế chèn ép Giả gia.
Phó Kỵ Nhâm vừa nói xong, Chương Du Thần liền mở đôi mắt lạnh lẽo liếc một cái làm hắn phải rùng mình mà cúi gập
người xuống. Chương Du Thần khẽ nhếch môi:
-- "Mẹ" tôi sao? Tất nhiên là phải tức giận rồi, dù sao Giả Minh Hàm chả là mối tình đầu chí cốt của bà.
Chương Du Thần nói vậy càng khiến Phó Kỵ Nhâm cúi thấp người xuống hơn. Chung
phu nhân mà biết được con trai mình đã phát hiện mối tình vụng trộm của
mình, không biết sẽ phản ứng thế nào. Chương Du Thần nhìn vào khoảng
không vô định, vân vê chiếc dao bạc trong tay, có phần nghĩ ngợi.
Chung phu nhân của Chương gia - Chung Băng Tâm, mẹ của Chương Du Thần và
Chương Y Dao, từ sau khi Chương Hạo Long - cha của cả hai mất, khuê
phòng quạnh quẽ đã vụng trộm với Giả Minh Hàm. Chung Băng Tâm đã phải
lòng hắn từ thời còn thiếu nữ, nhưng ngại vì thân phận và hoàn cảnh, còn chưa gần gũi. Mãi sau này, khi vợ của Giả giáo chủ - Ixora Dietes phu
nhân bị bệnh ung thư vú mà mất, vừa lúc Chương Hạo Long cũng đột ngột ra đi. Kẻ góa vợ, kẻ góa chồng, Chung Băng Tâm sắc sảo, mặn mà đã lọt vào
mắt của Giả Minh Hàm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng khéo là
chuyện hai người họ giấu diếm cũng "lọt vào mắt" Chương Du Thần. Anh cứ
mặc kệ, dẫu sao cũng vì quan hệ này mà Giả gia dốc toàn lực cho Chương
gia, rồi cũng đến ngày Chương Du Thần này nắm được quyền lực trong tay.
Chuyện lăng loàn của Chung Băng Tâm, Chương Du Thần sẽ không vì thế mà
làm mất đi nguồn lực từ Giả gia. Nhưng tiếc quá, Giả Minh Hàm, ông nợ
tôi một món nợ máu.
Chương Du Thần lại khép hờ đôi mắt, ẩn chứa
chút thê lương mà chất chứa những thù hận. Tiếng một thuộc hạ vang lên
cắt đứt những suy nghĩ của anh:
-- Tôn chủ, Chương tiểu thư muốn gặp ngài.
-- Chương Y Dao? -- Anh nhíu đôi mày đậm, chưa từng nghĩ đến ngày Chương Y Dao sẽ tới tận đây tìm anh. -- Cho vào đi.
Chương Du Thần chậm rãi đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo mà Phó Kỵ Nhâm đã đem tới chuẩn bị sẵn. Vừa vặn lúc anh thay xong, Chương Y Dao đã từ từ đi vào.
Anh khẽ liếc nhìn cô em gái đã mấy năm chưa hề trò chuyện, một năm chỉ
gặp nhau chưa tới ba lần, tình cảm chẳng sâu đậm. Chương Y Dao rất không thích hợp với nơi tăm tối này, bộ dáng thoát tục, lại diện trang phục
trắng thanh nhã, với thêm nét đẹp thuần khiết hoàn toàn đối nghịch với
màu sắc u ám ở nơi đây.
-- Anh. -- Chương Y Dao cúi người xuống chào anh, là cô gái duy nhất khi gặp anh mà vẫn giữ bộ dáng thản nhiên không khiếp sợ.
-- Hiếm khi tới thăm. -- Chương Du Thần quay lưng đi, giọng nói thì vẫn uy như thường, nhưng cũng không có lạnh như thường.
-- Mẹ muốn hứa hôn em với Mộ Dung Viễn. -- Chương Y Dao cúi gằm mặt xuống, tay nắm chặt góc áo. -- Em không muốn.
Chương Du Thần thinh lặng không nói, Phó Kỵ Nhâm thì khẽ liếc nhìn Chương Y
Dao, tiểu thư năm nay đã 19 tuổi, là tiểu thư danh gia vọng tộc quyền uy nhất. Chung phu nhân muốn gả tiểu thư cho Mộ Dung Viễn, em trai của Mộ
Dung Viện, chắc chắn là đang tranh giành sự tương trợ của Mộ Dung gia
với Lãnh gia.
-- Một cái tát vẫn chưa đủ? -- Chương Du Thần quay
người lại, đôi mắt anh vẫn lạnh như băng nhìn cô em gái hết sức kính cẩn khom người dưới kia.
Chương Y Dao nghe anh nói vậy thì giật
mình. Mẹ và cô lâu ngày không gặp, hôm mẹ đến, cô rất mừng rỡ muốn thân
mật với mẹ. Nào ngờ mẹ giáng vào cô một tin, bắt cô phải lấy Mộ Dung
Viễn, một gã đã xấp xỉ tứ tuần, còn lớn hơn cả anh trai cô. Cô bàng
hoàng liền phản đối ngay, nói rằng ngoài Hứa Tuấn Kiệt ra, cô sẽ không
lấy ai khác. Mẹ liền cho cô một cái bạt tai rồi tức tối bỏ đi, vẫn bắt
buộc cô phải lấy gã trung niên đó. Những chuyện như vậy, cô tưởng anh
không quan tâm, nào ngờ anh lại biết.
-- Ngước mặt lên. -- Chương Du Thần cau mày, anh lạnh giọng. -- Muốn người khác không coi thường mình thì đừng bao giờ cúi đầu.
Chương Y Dao nghe vậy liền bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt
anh cô liền cảm thấy thực lúng túng. Dù là em gái, cô vẫn thấy có chút
sợ sệt.
-- Em không muốn lấy Mộ Dung Viễn. -- Chương Y Dao ánh
nhìn rất miễn cường cùng sầu thảm, mà lại đầy hi vọng nhìn Chương Du
Thần. -- Anh, anh bãi bỏ hôn sự này được không?
-- Muốn cưới ai
là quyền của em sao? -- Chương Du Thần nhìn vào mắt Chương Y Dao, nụ
cười trào phúng trên môi anh không biết là anh tự dành cho mình hay dành cho Y Dao. -- Em nghĩ mẹ sẽ thay đổi ý định của mình?
Người đàn bà ham mê quyền lực đó sẽ đời nào thay đổi ý định của mình.
-- Em không muốn lấy gã ta. -- Chương Y Dao nghe đến mẹ, liền cảm thấy sợ
hãi. Phải, bà sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội này. -- Nhưng anh, anh là
chủ nhân của Chương gia cơ mà?
Chương Du Thần im lặng hồi lâu
khiến bầu không khí lâm vào trầm mặc, phải, anh là chủ nhân Chương gia.
Sắp tới anh sẽ làm Lão đại, bãi bỏ hôn sự này có khó gì. Nhưng chẳng
qua, dù cho hôn sự này có được từ chối, Chương Y Dao cũng chẳng thể nào
tự do lấy người nó yêu, huống hồ là một người trợ thủ không địa vị như
Hứa Tuấn Kiệt, cũng chỉ là lựa chọn một hào môn thế gia khác mà gả vào
thôi. Có khác gì nhau?
-- Đây không phải chuyện mà em có thể
thuận hay không thuận. -- Chương Du Thần hình như có khẽ thở dài, sống ở nơi đây vốn đã chẳng có tự do. -- Kỵ Nhâm, sai người đưa tiểu thư về
đi.
Anh chỉ hờ hững buông một câu rồi toan quay đi. Chương Y Dao thẫn thờ nói:
-- Nhưng anh... anh là anh trai em mà...
Câu nói này của cô làm anh khựng người lại, không nhìn rõ mặt anh lưu cảm
xúc gì. Rồi anh cũng chỉ chầm chậm bước tiếp, nhẹ nở một nụ cười nhạt
nhẽo:
-- Vậy thì anh không phải anh trai em. Về đi, đừng bao giờ tới đây nữa.
Đừng ngu ngốc tới nỗi đặt chân tới nơi này lần nữa.
Chương Y Dao ánh mắt có chút mông lung, nhưng lại chẳng có chút thất vọng nào, cô khẽ cúi người xuống chào Chương Du Thần:
-- Vậy thì, đây là lần cuối em tới đây. Anh, em về.
Chương Y Dao khuất bóng, Phó Kỵ Nhâm mới tiến tới gần cung kính khoác chiếc áo choàng ngoài cho Chương Du Thần. Hắn biết anh nhất định sẽ rời đi ngay
bây giờ.
-- Tôn chủ, giờ thì đi đâu?
-- Mẹ tôi đang ở đâu thì đi tới đó. -- Chương Du Thần gài từng cúc áo, thờ ơ trả lời.
-- Tôn chủ... Phu nhân có nói lại với thuộc hạ, ngài đã chỉ định cho
Chương tiểu thư lấy Mộ Dung Viễn. Nếu như ngài tới gặp phu nhân lúc này, thì đồng nghĩa với việc ngài sẽ chấp nhận thoái hôn cho tiểu thư với Mộ Dung Viễn...
-- Nói tiếp đi.
--... Nhưng đồng thời, ngài phải lấy Mộ Dung Vy.
Không gian bỗng im lặng như tờ.
Chương Du Thần chỉ nhếch môi cười khẽ, người đàn bà đó quả là không muốn từ bỏ Mộ Dung gia!
-- Vậy thì lấy xe đi.