*** Sáng sớm, Chu Tử Đằng còn đang yên bình ngủ, tiếng chuông điện thoại liền vang lên inh ỏi. Cô bực bội nhấc máy lên đã nghe thấy bên đầu dây
kia tiếng quát tháo ỏm tỏi:
- Tử Đằng, tối nay, Chu gia!
***Người nói chính là Chu Cảnh Điềm. Thật linh vậy sao? Mới nhắc ma hôm qua, đêm nay đã bị triệu hồi rồi. Lão già này thật khó ưa, ngay cả ba cô còn
chưa bao giờ dùng giọng điệu đấy nói với cô, sống 30 năm, cô chưa bao
giờ để kẻ nào nói nặng mình cả. Đó là tác phong làm việc của cô. Muốn cô về Chu gia, được thôi, cô sẽ tiếp họ tới cùng! Để xem mẹ con hồ ly kia
lại giở trò gì, cô cũng không phải kiểu phụ nữ hiền lành gì, đã dám giết người, còn gì không dám làm! Chỉ là lần này cô sẽ không dại dột như thế nữa, cô thích thấy họ sống không bằng chết hơn.
***Tử Đằng thay
một bộ váy xẻ màu đen gợi cảm, tinh tế khoe những đường cong đốt cháy
con mắt người nhìn. Cô xõa mái tóc nâu đỏ bồng bềnh như những con sóng
của mình làm cánh đàn ông phải khao khát muốn chạm vào . Nhìn cô thành
thục, sang trọng hơn hẳn, lại mang nét lai thanh lịch mà đậm đà của
người Pháp, trong cô chẳng khác gì một công nương với tư chất quý tộc mà người khác có muốn cũng không thể bắt chước.
*** Chu Tử Đằng thư thả lái xe đến biệt thự Chu gia. Căn biệt thự rất rộng
lớn, được xây theo phong cách cổ điển thời Phục hưng. Xung quanh biệt
thự trồng rất nhiều cây xanh rợp bóng, các loài hoa ngát hương tô vẽ cho con đường đến biệt thự những màu sắc nổi bật. Ở giữa sân biệt thự có
đài phun nước làm khung cảnh xung quanh căn biệt thự trở nên hài hòa.
Chu Tử Đằng bước vào, tuyệt nhiên không có ai ra đón, cũng may nhờ đọc
trước truyện, cô mới có thể tìm ra sảnh chính. Đẩy cửa bước vào, cô nhận lấy ánh nhìn khinh phạm nhưng không dám lộ liễu khi thấy phong thái
thượng lưu của Chu Tử Đằng từ đám người hầu. Ngồi an nhàn trên ghế sofa ở sảnh chính là một đám ăn cháo đá bát Chu gia. Bố mẹ Chu Cảnh Điềm, "ông bà nội" của cô ngồi ở giữa nhìn cô bằng con mắt ghét ra mặt, ông Chu
Cảnh Điềm thì chỉnh tề ngồi ở phía bên trái giương đôi mắt có chút ngạc
nhiên và sững sờ khi nhìn thấy cô. Thư thái cao quý này, hệt như
Veronique năm ấy, không thể nhận ra đây là Chu Tử Đằng ngổ ngáo, hư hỏng ngày xưa. Chu Khuynh Cơ ngồi phía bên phải đang "hiếu thảo" đấm bóp tay cho bà nội cũng ném cho cô ánh mắt căm phẫn, không nhìn ra cô gái ngoan hiền mọi ngày. Ả ta rất ghét khi thấy Chu Tử Đằng thế này, cô ta không
thể nào tạo cho mình khí chất quí phái bẩm sinh của tầng lớp thượng lưu
như Chu Tử Đằng. Chẳng phải mọi hôm luôn làm nền cho Đại tiểu thư là cô
sao, ấy vậy mà giờ lại mang dáng vấp như nó là chủ còn cô là tớ vậy?
Nhận ra sự bất mãn trong mắt con gái, Quách Mộng Thu diễm lệ ngồi kế bên khẽ huých chân Chu Khuynh Cơ một cái, làm cô ta bừng tỉnh trở lại làm
Chu đại tiểu thư dịu dàng mọi ngày.
Chu Khuynh Cơ ra vẻ nũng nịu
với Chu Cảnh Điềm:- Ba à, con đã nói là con không sao rồi mà! Ba gọi em
về làm gì, em mới bị Trình thiếu bỏ rơi, không nên vì chút chuyện của
con mà làm khó em nó như vậy.
Hay cho tấm lòng người chị gái!
Từng lời nói tựa như quan tâm nhưng thực chất đang xát muối vào vết
thương lòng của "Chu Tử Đằng", lại khéo léo làm kích thêm lửa giận của
Chu Cảnh Điềm với Chu Tử Đằng, đồng thời tô điểm thêm cho vẻ ngoài nhân
ái yêu thương em gái của cô ta. Quả nhiên:
- Khuynh nhi, con đừng nói giúp cho nó nữa! Nó đúng là nỗi nhục của Chu gia này, suốt ngày làm phiền Trình thiếu, cản trở tình cảm của con với cậu ấy chưa đủ, lại còn ăn nằm với thằng nào để rồi giá họa cái thai cho Trình gia! Con còn nói không có chuyện gì! Nó náo loạn như thế làm Trình thiếu xấu hổ mấy ngày ở liền trong nhà không thể cùng con đi du lịch như đã hứa, con còn rộng lượng nói đỡ cho nó? Chuyện nó hư thân mất nết ba đã cố mắt nhắm mắt mở cho qua, không ngờ đã ăn nhờ Chu gia mà còn đòi làm chủ sao?
Nghe Chu Cảnh Điềm nói mà trong lòng Chu Tử Đằng không khỏi dâng lên một cỗ
trào phúng. Ông xứng là ba sao? Đó là lời một người ba sẽ nói với con
gái sao? Cô cũng thừa biết câu cuối của ông ta là đang giận cá chém thớt gia tộc Esmeé năm đó đã áp đặt, kiểm soát mình. Nhưng mà nói đến chuyện chủ tớ, không có gia tộc Esmeé, Chu gia các người được một bước tiếp
cận với giới thượng lưu sao? Đã ăn cướp mà còn la làng, đoạt công ty nhà người khác thì hay lắm sao? Thể loại sống mà không biết ơn này cô
khinh. Quách Mộng Thu thấy cô im lặng tưởng cô đang chịu đựng liền "tốt
bụng" an ủi:
- Điềm à, anh hạ hỏa đi, đừng làm con nó sợ. Đã bị
Trình thiếu bỏ rồi, Chu gia cũng không nên quay lưng với con bé chứ! Con bé mà ngoan hiền như Khuynh nhi thì đâu có xảy ra chuyện, coi như Tử
Đằng trẻ người non dạ, không biết người đời khó lường, chắc bị dụ dỗ nên mới có thai, mà lúc quẫn quá vá họa cho Trình gia vậy thôi chứ con bé
không có ý đâu. Dù gì chuyện cũng đã đành, để em chịu mất mặt qua thay
con bé nhận lỗi. Thật đáng thương, bị Trình thiếu bỏ rơi... Khuynh nhi
con cũng thật vô tâm với em gái...
***Lại hay cho một người mẹ kế "hiền từ". Từng lời từng lời không ngừng nhắc đi nhắc lại nỗi đau của
"Chu Tử Đằng", lại vô cùng "nhân hậu" gán tội cho Chu Tử Đằng. Xem đi,
Chu Cảnh Điềm tức giận đến đỏ cả mặt, Chu lão gia cũng xám mặt đập bàn
thật to còn Chu lão phu nhân cũng bĩu môi khinh khỉnh. Đợi một lúc lâu
sau không thấy Chu Tử Đằng nháo nhào lên, mẹ con Chu Khuynh Cơ có hơi
lúng túng. Chu Cảnh Điềm cũng nghi hoặc không thôi. Lúc này, Chu Tử Đằng mới khoan thai bước lên một bước, đối mặt với tất cả mọi người không
chút e sợ làm ai nấy cũng một phen bối rối như thể họ làm sai điều gì và bị phát giác. Cô lãnh đạm mở miệng: " Là tôi." Câu trả lời cụt ngủn
khiến Chu lão phu nhân có phần không hiểu mà thốt lên: "Gì cơ?"
*** Chu Tử Đằng tiến thêm một bước, miệng nhếch lên một nụ cười ma mị: "Là tôi, bỏ rơi anh ta!"
***Chu lão gia vô cùng bất ngờ trước thái độ bàng quan của Chu Tử Đằng cũng
không nhịn được mà quát: "Sao mày dám nói Trình thiếu như thế? Trình
thiếu gia xuất thân cao sang, cần thứ hèn mọn như mày sao?"
Chu
Tử Đằng tức giận khi thấy lão ta cứ một câu lại một câu sỉ vả mình, cô
gằn giọng:- Tôi cũng đang rất tủi thân về việc này! Tại sao tôi lại xui
xẻo
mà xuất thân từ Chu gia để phải hèn mọn trước tầng lớp thượng lưu
như thế cơ chứ! Cũng phải chịu thôi, cái chất quê mùa ấy vốn trong máu
rồi, dù có khoác lên mình hàng hiệu sang trọng cũng không có gột rửa
được đâu!
***Một câu nói của Chu Tử Đằng vội khiến ai nấy ở Chu
gia tái mặt. Họ bất giác nhớ lại chuyện nhờ có gia tộc Esmeé của
Veronique mà Chu gia mới từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, một bước rời căn nhà nhỏ chật hẹp dưới ngoại thành tới sống sung túc tại đô thị phồn hoa. Cũng từ đó họ mới gia nhập được giới thượng lưu giàu có và tạo cho Chu gia nhiều cơ hội phát triển. Câu nói của Chu Tử Đằng đã khéo léo
nhắc đến khí chất hạ lưu không thể giấu của Chu gia, lại hạ thấp mình
nhưng thực chất là mỉa mai họ một cách thẳng thừng. Không để mọi người
mở miệng nói thêm, cô lại nhàn nhạt nói:
- Còn nữa, tôi và Trình
thiếu đã không còn bước chung một đường, nhìn chung một hướng từ hôm qua rồi. Chị lo sợ tôi sẽ cướp mất người yêu của chị sao? Nếu sợ như vậy
thì biết mặt mà trói anh ta lại cho chặt đi, bởi vì Chu Khuynh Cơ, tôi
hỏi chị này. Chị cứ mãi trông chừng sợ ai đó cướp mất anh ra mà không hề hay biết rằng, chị gái tôi ơi, anh ta vốn là của chị sao?
***Câu nói khiến Chu Khuynh Cơ giật mình một cái nhưng nhanh chóng khôi phục diện mạo ủy khuất, khẽ sụt sịt:
- Sao em lại...
- Còn chuyện Trình thiếu có vì chuyện của tôi mà xấu hổ đến không dám ra
ngoài hay không, anh ta là người biết rõ nhất. Cũng như đứa bé trong
bụng là của ai, người mẹ, là người biết rõ nhất!
***Chu Tử Đằng ý vị sâu xa liếc nhìn Quách Mộng Thu rồi cười khẩy một cái làm bà ta rùng mình. Mẹ con Quách Mộng Thu được hai vị Chu lão ưu ái như thế vì bà ta
sinh được con trai sau 5 năm sinh hạ Chu Khuynh Cơ. Chu Cảnh Điềm rất
quý đứa con này, gia sản của ông ta sau này giao hết cho Tam thiếu gia
là đây. Thật thú vị nếu một ngày ông ta biết cậu trai mà ông ta cưng
chiều hết mực không phải con mình thì sao nhỉ? Quách Mộng Thu một bụng
lo lắng liền chột dạ: "
-- Con đừng nói những lời...
--
Cuối cùng, tôi xin thông báo cho mọi người một điều, tôi từ nay không
cần ăn nhờ ở đậu nhà Chu gia nữa. Vì vậy nên hãy vui mừng vì ở nhà bớt
thêm một miệng ăn, nhưng cũng đừng cười người quá lâu. Thứ vốn không
thuộc về các người, các người cũng đến lúc phải trả lại rồi. Còn nữa,
Chu Khuynh Cơ, chị vuốt mặt cũng nên nể mũi. Ném đá thì hãy lo mà giấu
tay đi, để xem tôi đáp trả chị thế nào...
***Cô nói xong miệng vẽ lên một nụ cười yêu nghiệt khó cưỡng làm đám người làm mê mẩn còn tại
vị Chu gia thì vô cùng kinh ngạc trước thái độ hờ hững của cô. Cô dứt
khoác quay lưng lại thì thấy một cậu con trai đang nhìn chằm chằm mình
như đang tìm hiểu. Cô thản nhiên đối mặt cậu ta làm khuôn mặt lạnh lùng
của cậu ta cũng không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô cất giọng châm
chọc:
-- Còn không phải Tam thiếu tài giỏi của Chu gia, Chu Quân
Dạ đây sao? Thật không ngờ Tam thiếu lại ham học đến vậy, dù gì cũng sẽ
kế thừa tài sản của nhà họ Chu, việc gì Tam thiếu phải "nỗ lực" mà tiếp
quản công ty đến thế.
***Nghe Chu Tử Đằng nói, cặp mắt sắc như
chim ưng của Chu Quân Dạ nheo lại. Cô hôm nay thật khác, có vẻ điềm tĩnh lạ thường, lại thập phần quyến rũ với cốt cách quí tộc kia, quan trọng
hơn là câu nói của cô. Là có ẩn ý hay chỉ đơn thuần khen anh? Mọi hôm
Chu Tử Đằng chẳng phải luôn cố gắng lôi kéo anh chống lại Chu Khuynh Cơ
sao? Chuyện đấu đá của phụ nữ, anh vốn không quan tâm nên nếu có thấy
Chu Tử Đằng bị Chu Khuynh Cơ vu oan giá họa mà uất ức anh cũng mặc kệ dù biết rõ sự việc. Chỉ là hôm nay, cô đem lại cho anh một cảm giác rất
khác. Cảm giác cô là một người phụ nữ không dễ bị hiếp đáp như trước
kia, cảm giác nếu Chu Khuynh Cơ đối đầu với cô thì sẽ không có cơ hội
thắng như trước đây. Người phụ nữ này, dường như hiểu thấu mọi chuyện
nhưng lại lãnh đạm vô tình không màng tới. Cô biết gì đó sao?
***Chu Quân Dạ cau mày, nhưng nghĩ một tiểu thư còn chưa lăn lộn trường đời
như cô chắc sẽ không sâu xa thế nên anh chỉ như có như không mở miệng:
-- Cảm ơn chị đã nhắc. Chắc tôi quá lao lực rồi. Chị tới đây làm gì? Lại tới đánh mắng Khuynh Cơ nữa sao?
--Tôi rất ngại dơ nên không dám đánh chị cậu. Ít nhất thì, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ! Aizz, tôi phải về tắm rửa lại mới được, ở đây mới vài
tiếng thôi mà đã thấy bốc mùi rồi.
***Lời cô nói làm ai nấy cũng
đều tối sầm mặt. Chu lão già thở hồng hộc chỉ tay vào mặt cô không nói
ra câu, Chu lão phu nhân cũng chán ghét nhìn cô đập bàn một cái giễu
oai: "Con ranh này, mày dám nói Chu gia hôi thối sao?" Chu Khuynh Cơ
đang định làm chị gái tốt bụng nói giúp em gái thì cô lại nhếch môi tiếp lời làm Chu lão bà chết trân: "Ôi chao, lời cháu nói Chu lão phu nhân
hiểu được cơ đấy! Từ khi nào Chu lão phu nhân thâm thúy đến vậy?" Quách
Mộng Thu cùng Chu Cảnh Điềm không khỏi sững sờ trước Chu Tử Đằng, từ khi nào cô ăn nói sắc sảo, thành thạo châm biếm đến vậy. Lại thêm phong
thái trưởng thành của phụ nữ kia nữa, cô từ đâu mà thay đổi nhanh đến
vậy! Để bọn họ đang ôm một bụng tức giận không nói nên lời, cô xoay
người rời đi, thầm nghĩ hôm nay thật sảng khoái. Chu Quân Dạ nhìn theo
bóng lưng của Chu Tử Đằng mà không khỏi cảm thán, có thể khiến các bậc
tiền bối lão luyện trường đời như đây tức giận đến nghẹn họng, cô cũng
không phải dạng vừa. Sao anh không biết nhỉ, Tử đằng là một loài hoa
không có gai, nhưng lại có độc!