Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Đừng Nhìn Sự Việc Bằng Tai


trước sau

Tớ là La. Lúc trước tớ lấy tên là Clara nhưng sau đó hoạt động ở Teeny Squad, cũng có một đứa trùng nickname tớ nên tớ đổi thành "Klara" cho mọi người khỏi nhầm.

Lí do tại sao tớ lại không đăng chap mới mà đi đăng bài này là vì vấn đề sau:

À các bạn thấy chứ? Phải! Đây là một confession do chị Claire - một chị "99er fake 97er" đã từng hợp tác viết nên truyện "Tử đằng không nở lần hai_ Không còn là nữ phụ" với La trong những ngày đầu tiên của tháng 10.

Hãy HIỂU RÕ câu chuyện chứ không chỉ bịt một mắt rồi nhắm một tai mà chửi người khác. Thông tin cung capa cho các bạn nào cần:

Các bạn đọc hết chưa? Nếu ảnh không rõ thì các bạn cứ việc lên Sstruyen, Truyenfull, Webtruyen,... mà đọc. Chap này đăng khoảng cuối tháng 11 khi mà La và chị Claire còn viết chung.

Hãy để tớ kể bạn nghe một câu chuyện buồn nhưng có thể làm bạn cười :))))

Tớ học đến cuối học kì 1 năm lớp 9, tức là sắp sang năm mới rồi ấy thì quen chị Claire. Lúc ấy tớ chưa có điện thoại nên xài Laptop và chỉ có lên chơi game thôi chứ không hoạt động Facebook hay mạng xã hội khác nhiều.

Trang web tớ thường hay chơi nhất là Zing. Tớ ghiền chơi trò chơi 2U (dạng audition ấy), lúc đó tớ chơi và bắt cặp nhảy với một acc nam. Xong rồi thấy cả hai chơi ăn điểm quá nên tớ thích, vào khung chat làm quen, hẹn giờ chơi cùng nhau để tham gia mấy cuộc thi trúng thưởng.

"Anh ấy" nói mình sinh năm 97, vậy chứ nói chuyện với người lớn hơn chẳng lẽ không xưng "anh" hô "dạ"? Sau hồi nói chuyện mình mới vỡ lẽ "anh ấy" là gái, và cũng chính là Claire. Coi như là chị em nói chuyện thân, thế là làm quen luôn. Claire lúc ấy có viết vài ba cái blog tâm trạng đăng trên Zing, mình vào xem thì ủng hộ khen cho chị em vài câu khích lệ. Sau đó để đáp lại, chị ấy cũng vào xem blog fanfic của mình, hồi ấy mình còn "sửu nhi", toàn viết fanfic về manga thôi.

Xem xong, chị ấy khen lấy khen để, có lẽ hứng quá nên kêu mình viết truyện cùng chị ấy cho vui, chị ấy chỉ dạy kinh nghiệm cho. Mình từ chối.

"Em xài laptop chị. Một lần mở ra mở vô dễ gây chú ý lắm. Mà ba mẹ em hay lên xuống lầu thường xuyên, không cho em chơi quài đâu. Tại viết truyện cần bỏ thời gian."

M

ình nhớ mình đã từ chối như vậy, xong chị mất hứng quá thế là off luôn, ếch rep. Đó là lần đầu tiên ấy, La biết cái cảm giác "seen mà không rep".

Xong rồi chơi vẫn cứ chơi, thỉnh thoảng lại chat tám cùng nhau nên cả hai khá thân. Cho đến đầu hè mình ôn thi để thực hiện nguyện vọng đậu vào trường chuyên Lê Quí Đôn, chị ấy lại vời mình viết một lần nữa. Song vì lo ôn thi, mình tiếp tục từ chối. Thế là chị ấy hủy kết bạn Zing với mình, 2U cũng không nhảy cặp với mình nữa.

Xong mình cũng quên luôn, học quá nên cũng không chơi 2U nữa. Rồi hai tuần sau mình biết mình trúng tuyển. Để thưởng mẹ mua cho mình cái điện thoại, thế là mình có nhiều cơ hội hơn chat online. Mình mở lời inbox chị trên Zing, nói là em có điện thoại rồi, dễ xài mạng hơn rồi, chị còn muốn cùng em viết truyện không?

Đầu năm vô lớp 10 :))))), chỉ rep lại: "Ok!" Nói chung là mất có 1 tháng để trao đổi thường xuyên việc dựng cốt truyện này nọ, đến tháng 10 mình chính thức viết chap đầu tiên.

Vì không muốn sử dụng tài khoản cá nhân của ai, chúng mình làm nick dùng chung. Mình chia ra, La làm gmail, còn chị làm Wattpad. Trở lại với vấn đề chị ấy bảo mình ăn cắp nick, mình không làm gmail, lấy đâu ra nick wattpad?

Và bạn lập nick cũng biết rồi đó! Lập nick gmail phải mất thời gian để xác thực tên, năm sinh, số điện thoại này nọ. Trong khi wattpad thì chỉ cần ấn vào biểu tượng đăng ký bằng gmail là xong? Vậy suy cho cùng, bạn nghĩ vẫn là ai làm nhiều hơn?

Nói lại về vấn đề viết truyện. Chị ấy lên xong xuôi đâu đó xong quẳng cho mình một câu: "Chị bận học cao đẳng rồi, đi thực tập nhiều lắm. Không viết được đâu, hay là chị gửi dàn ý cốt truyện qua gmail của em rồi từ đó em triển khai viết giúp chị nhé?"

Mình đồng ý, cũng nghĩ thôi chị phải lo học để ra trường có việc làm nên không phân bì. Và thế là chị ấy gửi cái cốt mình ví dụ như sau:

CHAP 1:

-- Tử Đằng xuyên qua.

-- Kể lại đôi chút về lí do xuyên (Đường Vi Yên làm Chu Tử Đằng tự đâm chết mình).

-- Miêu tả nguyên chủ.

-- Kể lại ký ức của nguyên chủ và tại sao nguyên chủ chết.

+...

+...

+...

-- Suy nghĩ của Tử Đằng. (...)

Và thế là hết truyện. :)))))) Rồi mình chỉ việc viết ra thành văn thôi, đâu có bằng người xây dựng cốt đâu, hihi!

Nếu bạn hỏi bằng chứng đâu thì xin thưa chị ấy xóa hết mợ mail rồi. Cái lúc hack nick mình tuần trước ấy, xóa rồi! Lúc đó mình đâu có nghĩ đến việc chụp lại làm bằng chứng đâu, vì mình hoàn - toàn - không - đề - phòng Claire. Nói các bạn biết luôn, cái gmail [email protected] mình vẫn giữ nguyên cái mật khẩu từ lúc mới lập, Claire có đi mình cũng không hề đổi pass! :)))))

Rồi cứ thế chúng mình "cùng viết" tới chap 35. Và chị ấy đột ngột bỏ truyện.

Chị ấy dùng rất nhiều cái cớ mà mỗi khi có người hỏi chị ấy lại trả lời khác nhau như là: "Chị vừa chia tay người yêu, rất buồn và không có hứng viết; chị bận việc, phải lên Thanh Hóa thực tập nên không viết được; chị bị ốm nặng, dự là không có sức viết,..."

Và chị ấy thông báo ngưng viết truyện.

Lúc ấy mình có tạo một group chat để giữ tương tác với độc giả (lúc ấy chưa nổi nên ít người). Bạn nào đã từng tham gia group chat này sẽ biết có vài lần chị Claire vào chat. Và chị ấy đã thông báo bỏ truyện trong group này, sau này group im quá nên mình xóa rồi, không có bằng chứng nữa. :))))

Chị ấy bỏ đi. Không để lại cốt truyện sau, không để thêm lời nhắn nào, không nghĩ tới độc giả, không nghĩ tới trách nhiệm với truyện. Chúng ta dứt khoát từ đây! :)))) Mình thấy tức giận và tới inbox Face chị, chính chị đã nói rằng: "TÙY EM! THÍCH VIẾT TIẾP LÀ CHUYỆN CỦA EM. CHỊ BỎ RỒI ĐÓ, EM THÍCH THÌ CỨ GIỮ."

Và ''Chị không thiết tha gì nữa, chị mệt mỏi lắm rồi, chị không được gì từ việc này thì tại sao phải tiếp tục,.. bla bla..."

Và bạn biết không, lúc đó mình đã buông một câu chửi tục đại loại thế này: "Vãi lờ chị à, có việc gửi dàn truyện thôi mà không có thời gian thì con viết cả chap truyện như em đây làm đếch gì? Đờ mờ chị thấy một, hai trăm views ít quá thì nói thẳng cho rồi!"

She blocked me after that! :))))

La biết mình sai khi nói chuyện với đàn chị thế này, nhưng do lúc đó bức xúc quá nên không kìm mồm được. Các bạn cứ nghĩ thế này cho đơn giản: bạn làm việc nhóm với một người bạn. Người ấy chỉ việc viết báo cáo, còn cả quá trình thực hành, kiếm nguyên liệu, tìm tòi trên mạng là bạn làm. Sau cùng người đó quăng chưng hửng một câu: "Thôi tao mệt mỏi quá rồi! Tao không làm nữa đâu! Mày ráng làm nhé, không thì bỏ cũng được!"

Thì bạn có tức không? Dám cá đấm mặt nó bạn cũng muốn chứ ở đó mà hiền hòa bảo "không sao đâu"! :)))

Ừ chị ấy bỏ vì nhiều cớ nhưng với duy nhất một lí do: views lèo tèo, follows lác đác.

Mình cáng đáng truyện. Có phải nhiều lúc bạn thấy truyện về sau càng có nhiều điểm vô lí, nhiều tình tiết không logic hay một điểm duy nhất là hiếm H? Ừ vì chị Claire bỏ đi rồi, mình phải tự tưởng tượng rồi ráp nối vô để tiếp tục câu chuyện.

Điển hình là Hàn Lục Giai, nhân vật vốn đã có vợ hóa ra lại thầm yêu Chu Tử Đằng ở thế giới trước. :))))) Vì mình ếch biết phải diễn biến ra làm sao cả nên đành làm liều thêm thắt vô thôi! Đó cũng là lí do mà bạn thấy năm 2016 tốc độ ra chap rất nhanh, 4 - 5 chap/ tuần và đến năm nay thì như "rùa". Vì mình không có cốt, mình phải đọc rất nhiều truyện để có ý
tưởng viết tiếp, thời gian đọc và học lấy một nửa thời gian đăng chap.

Tuy nhiên mình vẫn kiên trì viết được tới chương 87. Và bạn tự nhận thấy đi, là ai rep inbox của các bạn? Là ai trả lời hội thoại trên tường Wattpad của các bạn? Là ai đem truyện đi từng team xin review để mong muốn được nhiều người biết đến hơn? Là ai phải tự đi xin các trang web Truyenfull, Sstruyen reup lại truyện mình để ai không xài Wattpad vẫn có thể dễ dàng đọc hơn?

Tất cả đều là mình vui vẻ đi rep từng người, đi đăng bài từng ngày, đi viết truyện từng tháng để "Tử đằng" có ngày hôm nay. 2M views, 20.3k follows, bạn thật sự nghĩ mọi chuyện đến tự nhiên ư?

Bạn có thể không tin, nhưng sự thật thì phải biết! Cứ hỏi bất kì ai đã từng nói chuyện với mình, hỏi xem khi họ có thắc mắc về truyện, là ai trả lời. Hỏi xem khi họ muốn làm quen, là ai sẵn sàng dành thời gian để chat cùng. Hỏi xem khi có người chê trách truyện, là ai đã phải tới commemt và hỏi xin góp ý để cải thiện truyện hơn. Hỏi xem từng bài đăng, từng bài chia sẻ trên facebook về các nhân vật, là ai bỏ thì giờ ra viết.

Bạn có thể hiểu, nhưng bạn chọn cách tin vì "Claire nói vậy".

Đây là bài đăng Facebook của Claire mà mình lục lại được. Nhìn vào comment thì các bạn có thể biết đó là ngày 10/11/2016. Vậy hãy nghĩ xem, truyện được viết từ khoảng đầu tháng 9 đến gần giữa tháng 11 thì truyện được bao nhiêu chap? Và rồi sau ngày 10/11/2016 đó chị ấy ngừng viết đến ngày 20/6/2017 này thì mình đã phải cáng đáng bao nhiêu tháng, cật lực viết bao nhiêu chương?

Bằng chứng đều còn trên Facebook, các bạn có thể tự kiểm chứng lấy. Vậy các bạn nghĩ lại xem, các bạn bảo mình phải trả nick cho người đã lập, thì mình biết trả cho ai?

Mình trả nick cho chị ấy, thì ai trả mình những năm tháng kia? Mình trả "Tử đằng" lại cho chị ấy, thì ai trả mình công sức 52 chap kia? Khi mà mỗi chap có chap dài tới 9000 từ, không bao giờ dưới 3000 từ, ai trả cho mình? Bạn mạnh miệng nói mình làm sai, thì cái đúng ở chỗ nào? Cái đúng ở đâu? Cái công bằng ở đâu khi mà chỉ một bạn học sinh đó làm cả thực hành lẫn viết báo cáo, cuối cùng cả hai vẫn được 10 điểm?

Bạn cứ nói mình 2k1 ghê gớm, thì ra bạn đã nhận lầm người, vậy sao bạn không suy nghĩ lại. Một đứa 2k1 còn biết trách nhiệm của tác giả mà không bỏ đứa con tinh thần của mình, thì một người 97er như thế làm vậy là đúng chăng?

Bạn chê truyện mình thậm tệ, và hả hê vì cuối cùng mình cũng bị "vạch mặt", thì bạn nghĩ lại xem. Mình mới bao nhiêu tuổi? Mình viết có được trả lương không? Mình viết có biết mỏi tay, có biết đau đầu suy nghĩ hay không?

Chửi mình là đồ ăn cắp, thì đừng để mình chửi lại bạn là đồ mù! Bạn có mắt sao lại quen biết mình qua miệng người khác? Chẳng lẽ 8 tháng trời đọc 87 chương truyện không đủ để bạn tin tưởng mình bằng 8 phút đọc một bài confession? Các bạn nói các bạn thất vọng về mình mà đâu biết rằng mình còn thất vọng hơn nhiều!? Bạn nghĩ mình viết mình được lợi lộc gì ư? Wattpad có trả tiền nếu tớ được 20k follows không? Wattpad có trả tiền nếu tớ đăng truyện đều đặn không?

Bạn thà chọn tin một người bỏ truyện vì hám fame hơn là tin một người viết truyện vì đam mê ư? Tại sao lại thế? Bạn cứ nói, cứ chửi mình như vậy thì bạn có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tớ chưa?

Claire đột ngột quay lại đòi nick khi truyện được top 1 Lãng mạn, 2.3M views, 20.3k follows trên Wattpad, hơn 400000 lượt đọc trên Sstruyen và rất nhiều web nữa. Bạn nghĩ mình nên trả sao? Giả như ta cùng thuê mặt bằng rồi hùng vốn để buôn bán với một người bạn. Sau đó người ta thấy nản vì ế khách mà chuyển lại mặt bằng đó cho bạn, còn lại bạn kiên trì buôn bán qua ngày. Đến khi làm ăn phát đạt rồi, đùng một cái người bạn đó tới đòi lại quán. Thì sao? Bạn cam tâm trả quán, trả hàng, trả luôn tiền vốn lẫn lời à? Bạn dám không?

Bạn cứ mạnh miệng cho là mình đúng, vậy bạn thử đặt mình trong tình cảnh đó chưa? Ai cũng chê trách mình lấy nick người ta rồi hô hào đó là công của mình mà không nghĩ rằng cái người kia đã đi sao còn quay trở lại đòi? Chị ấy ngang nhiên hack nick mình, chặn face mình còn dùng nick giả để chat. Sau khi xong chuyện thì xóa phi tang. Mình đã cap lại cuộc nói chuyện đó rồi, đăng đầy đủ trên Facebook. Bạn muốn tìm thì vào xem, bạn muốn tin thì đừng xem. Bởi suy cho cùng, nếu bạn đã có thành kiến với mình thì mình làm cái thứ gì nữa bạn cũng không chịu công nhận đâu.

Đó là ở bạn. Mình nói đến đây thôi, bạn có tư duy bạn tự suy lấy. Riêng mình mình không trả nick cho chị ấy đấy! Đã vứt sọt rác còn vào khu tái chế đòi lại? Bảo mình "ăn cháo đá bát"? Bạn coi lại đi, mình chưa hề phủ nhận chị ấy. Muốn biết thì đi coi lại comment mấy chap đầu, họ hỏi ai viết mình vẫn trả lời là : "Bây giờ chỉ còn tớ viết thôi." Nhưng sau cái vụ chị ấy block mình và đặt điều nói xấu mình ấy, mình đếch muốn nhắc tới chị ấy nữa. Suy cho cùng từng con chữ bạn đọc từ đó tới bây giờ, chẳng phải là do mình cặm cụi type hay sao?

Và có bạn comment bảo mấy chap đầu hay do cảm xúc mượt mà còn mấy chap sau nhạt. Mình thấy chả có nghĩa lí gì cả! :v Từ đầu đến giờ thành văn là mình chứ ai viết!? Mà bạn bảo mấy chap đầu "chị ấy viết" cảm xúc đọc hay còn đưa tay mình viết thành ra mấy chap sau dở? Xin thưa cảm xúc lúc đầu là em viết đấy ạ! Không tin thì cứ qua đọc "Quán cà phê trữ tình dành cho người thất tình" tự khắc nhận diện ra văn phong.

Tìm hiểu kĩ hẳn nói nhé, hùa theo Claire chẳng làm tớ bị ảnh hưởng đâu. Thông báo cuối, tớ vẫn giữ nick này, vẫn tiếp tục viết truyện và sống vui! :D Tội gì bao nhiêu người biết chuyện ủng hộ mình mình không lo, lại đi quan tâm mấy lời chỉ trích vô căn cứ của mấy bạn!? Ngược lại mình rất muốn xem sau khi sự thật sáng tỏ rồi, thì mình sẽ xem xem còn bao nhiêu người vẫn lên tiếng "nhân danh chính nghĩa" bảo vệ cái không đúng?

Nói thêm luôn, chị ấy đã từng comment ủng hộ truyện Mio, bình luận khen truyện của Pê Tê sau đó lại lên Vn Wattpad Confession bóc phốt hai bạn ấy khi họ gặp chuyện. Mình đếch có cap hội thoại chị ấy khoe bài phốt của mình nên thôi ạ. Thân ái!

Mỗi khoảnh khoắc tớ đều cap lại. Bởi đối với tớ nhìn công sức của mình ngày một được trả lại, tớ không còn gì vui hơn.

Đừng chỉ nhìn về một phía. Có nhiều bạn đã inbox hỏi tớ chuyện có thật không, tớ sẽ không trả lời. Vì tớ bị đả kích bởi những lời hỏi han vô tình của các bạn, nó làm tớ buồn. Độc giả mình trân trọng không tin mình, bạn sẽ chẳng hiểu cảm giác đó đâu.

Chốt cuối, cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tớ. Còn nữa, tớ nói lần cuối thôi, tớ 2k1, còn xốc nổi và bồng bột. Bạn nào chửi mình mình có thể coi đó là một ý kiến bỏ qua. A nhưng chửi độc giả của mình và XÚC PHẠM tác phẩm tinh thần của mình, mình chửi lại sml đấy bạn ạ! :)))))

#Thanksforreading

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện