Nàng nhìn Tiểu Á chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại liền quyết định trú tạm ở địa bàn của Tử Đằng.
Tử Đằng cũng vui vẻ đồng ý.
Để Tiểu Á nằm một bên nghỉ ngơi nàng mệt mỏi mà ngồi xuống bên cạnh.
Thụ yêu sau một hồi thấy nàng khẳng khái tặng thuốc bột liền đã cùng nàng trở thành bằng hữu, xưng hô trực tiếp vứt ra sau đầu.
Lúc trước Chung Ly vẫn còn phải một tiếng một tiếng tiền bối đâu, bây giờ đều không ngại mà kêu hai tiếng Tử Đằng.
A Lân nhìn một người một thụ ríu rít buồn bã không thể cắm mồm vào, một cắm mồm liền lòi.
Nó vẫn đang nguỵ trang thành một cái tiểu miêu pháp lực thấp kém, làm sao có thể để lộ ra thần thức.
Tử Đằng hoá hình mới mười năm, linh trí còn chưa thực sự thành thục nên đối với thế giới bên ngoài còn rất tò mò.
Tuy vậy bản thể là một cái thụ đã sống gần 500 năm, so với nàng còn chưa biết ai mới thực sự là cái tiểu hài tử.
Thực vật thông thường 200 năm liền có thể sinh ra linh trí, hoá hình liền khó khăn hơn cần phải có được cơ duyên.
Cả cánh rừng này liền chỉ có duy nhất một cái thực vật hoá hình là Tử Đằng.
Lúc đến này bờ suối không hề phát hiện dấu vết linh thú nàng đánh nhẽ ra nên đoán được sẽ có thứ khác lợi hại hơn.
Quả nhiên lịch duyệt quá kém.
Đến đêm, Chung Ly liền đốt lửa, Tử Đằng đều không chút sợ hãi mà giúp nàng thêm củi.
" Tử Đằng ngươi không sợ hoả?"
" Này đốm lửa nhỏ nhưng đốt không cháy ta." Tử Đằng ngại ngùng nói.
Một cái linh thụ 500 năm còn có thể sợ ngươi chút phàm hoả? A Lân trở mình xem thường nói.
"..." Nàng một cái liền bị hai cái yêu xem thường mà ngậm miệng.
Quay qua Tiểu Á sợ hắn đói bụng liền đút hắn một viên tích cốc đan, hai người tay nải trong lúc trốn chạy nhưng đều không biết đánh rơi ở đâu rồi.
Tử Đằng ghé mắt liền nói:
" A Ly, trên người ngươi nhưng thật nhiều dược vật đâu!"
Chung Ly liền sờ sờ túi đựng lúc nào cũng đeo bên hông, này tuy không phải túi trữ vật nhưng đầy đủ những thứ nàng cần dùng trước mắt, thuốc trị thương, đan dược,...lôi châu đã bị nàng dùng hết để xử lý xà yêu.
Túi bây giờ đã thực nhẹ, nàng cần nhanh chóng kiếm một cái tông môn bắt đầu tu luyện.
Cha kêu ta người mang bảo vật không thể làm một cái tán tu.
Nghĩ thầm rồi lôi hắc kiếm ra, y phục đã rách nát nhưng nàng lại không có gì để thay, cũng liền mặc kệ lại xé một mảnh dùng để chà lau kiếm.
Hai cái yêu nhìn nàng muốn nói lại thôi, quân tử còn để ý chút tiểu tiết này sao, tên nhóc đang ngất xỉu kia quần áo còn rách nát hơn nàng đâu.
Đêm dài nhanh chóng lướt qua, Chung Ly mệt mỏi cả ngày sớm đã nghỉ ngơi, chỉ có Tử Đằng cả đêm liên tục thêm củi.
Sáng hôm sau nàng liền bị hơi nóng làm tỉnh, ngồi dậy thấy Tử Đằng nghiêm túc ném từng khúc cây khô vào đống lửa, hẳn là đã duy trì như vậy cả đêm.
Đến bên cạnh liền véo véo hai má nàng ấy, Tử Đằng thật sự quá đáng yêu.
Xúc cảm trên tay thật tốt, linh thụ hoá hình đều có xúc cảm tốt như vậy sao, nàng kia đạo