Thân thể hạ truỵ, bên tai là gào thét tiếng gió, Chung Ly thả ra thân thể cảm nhận từng luồng khí thổi quét qua.
Lộn mình giữa không trung, nàng đã nhập tiến vào giữa trung tâm cơn gió.
Thân thể cũng ngừng rơi xuống mà dần bị đẩy lên cao mang tiến nơi khác.
Mỗi khi thân thể có dấu hiệu muốn hạ truỵ nàng lại trở mình nhập vào cơn gió bên cạnh.
Linh khí đều dùng hết ở việc xua đuổi âm khí.
Trước khi linh khí toàn cạn kiệt Chung Ly cũng trở lại mặt đất.
Trên khuôn mặt là ý cười rung động:
" Chơi thật vui chỉ tiếc quá hại thân thể."
Mấy ngày tới, nàng không ngừng dùng này cách rèn luyện phản xạ và tốc độ của bản thân.
Dù sao chậm một chút đã có thể rơi thẳng xuống vách núi tan xương nát thịt.
Cuối cùng, không chỉ đơn giản là để gió thổi bay, nàng đã bước đầu nắm bắt được phong tốc độ.
Nhập tiến một mạnh mẽ ngọn gió, nàng giơ kiếm đuổi kịp nó tốc độ, chém ngang một đường, phong trực tiếp tan tác.
Thân thể rơi xuống lại tiếp tục bị thổi quét bởi một ngọn gió khác.
Cứ như vậy một tháng thời hạn đã đến, Chung Ly mang theo thân thể âm khí tràn đầy rời khỏi Âm phong khe.
Bước ra khỏi đã thấy Hồng Nhi đang đợi nàng, bên cạnh còn có vị nữ tiền bối kia.
" Một tháng vừa tròn, sư tỷ không cần đánh gãy chân ta!"
Nữ tu liếc nhìn nàng một cái rồi ném đến hòn đá màu đen nói:
" Đây là hút âm thạch, ngươi trở về tu luyện liền để nó bên cạnh, nó có thể hút ra âm khí trong thân thể."
Chung Ly bối rối nhận lấy hắc thạch, nhìn nữ tiền bối cúi đầu cảm tạ:
" Ý tốt của sư tỷ, Chung Ly xin lĩnh." Nói xong ngẩng đầu dậy đã thấy bóng lưng đi xa của vị này.
"..." Ta thật cmn đã lĩnh ngộ đâu.
Ngồi trên hạc giấy trở về Minh Duyệt phong, tiến vào đại điện nàng liền nước mắt rơm rớm lăn đến bên chân sư phụ:
" Sư phụ, đồ nhi một tháng qua quá nhớ người a."
Nguỵ Trạch gõ xuống đầu nàng nói:
" Muốn cái gì?"
" Sư phụ con muốn tiếp tục tiến vào Âm phong khe tu luyện được không?" Chung Ly hai mắt lấp lánh hỏi.
" Không thể, ngươi còn nhỏ đến nơi âm khí trọng nhiều sẽ ảnh hưởng căn cơ.
Một tháng qua lĩnh ngộ hẳn đã không ít, nên lắng đọng lại." Thẩm Thế Thuỵ nhấp một ngụm linh trà từ chối.
Nhìn linh trà trên tay sư phụ, nàng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Người uống linh trà ta hiếu kính còn quả quyết từ chối ta, lương tâm đau sao?
———
Trở về phòng tu luyện, Tử Đằng và A Lân không biết lúc nào đã chạy nhảy đến.
Nghe hai tiểu đồng bọn haha kể chuyện, nàng tâm cũng yên tĩnh lại.
A Lân bây giờ nhưng oai vệ đâu, ăn no ngủ kỹ đã mập mạp ra, Tử Đằng cũng đã cao hơn một chút.
" Sư phụ bồi dưỡng các ngươi?"
Đúng vậy chân quân rất hảo, chúng ta được ăn rất nhiều đồ tốt.
Ngài ấy lại không keo kiệt như ngươi A Ly...
Chưa nói hết câu nó đã bị Chung Ly một chân đá bay ra ngoài.
Tử Đằng bên cạnh rụt rè đứng, bị nàng nhìn đến cũng hoảng hốt chạy ra ngoài nói muốn đến rừng cây tu luyện.
Hai cái ồn ào đã rời khỏi, nàng liền khoanh chân tu luyện.
Linh khí gặp âm khí có chút đấu đá nhưng rất nhanh đã chiếm lợi thế.
Bởi vì hút âm thạch bên người nàng đang không ngừng rút ra âm khí.
Đêm này tu luyện tu vi kìm nén đã lâu cuối cùng cũng đến lúc đột phá.
Chỉ nghe thấy âm thanh nứt vỡ quen thuộc, luyện khí ba tầng thành công.
Củng cố lại mới đột phá tu vi, Chung Ly liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Cường độ cao huấn luyện đã khiến nàng tâm thần mệt mỏi, muốn có một giấc ngủ thả lỏng.
Một giấc này nàng ngủ liền ba ngày, có mấy lần A Lân vào làm phiền đều bị nàng trong mơ đuổi ra.
Tỉnh dậy thần thanh khí sảng, gân cốt kêu kẽo kẹt Chung Ly lại tiến đến thác nước luyện kiếm.
Tu vi đột phá chứa đựng linh khí đã gấp đôi trước vì vậy luyện kiếm thời gian cũng tăng lên rất nhiều.
Cảm nhận gió thổi ngang qua, nàng một vung kiếm liền chặt đứt hướng gió.
Thuần thục luyện ra hoàn chỉnh mười hai chiêu thức, Phong Phiêu kiếm pháp thành.
" Kiếm khí hình thành còn cần thời gian, hẳn chính là lúc hợp nhất thức kiếm."
Đang lẩm bẩm thì A Lân ngậm theo một trùm hoa đi tới, theo sau còn có Tử Đằng.
A Ly, ngươi nhớ hôm nay là ngày gì sao?
Nàng nhìn hoa trong miệng nó bỗng nhớ lại:
" Hôm nay là ngày nào, chả nhẽ sinh nhật ngươi?"
Ta còn có sinh thần sao, không phải do ngươi tuỳ tiện kiếm một ngày nói là nhặt được ta!
" Vậy là sinh nhật ta? Mau đưa hoa đến bổn cô nương sẽ miễn cưỡng nhận lấy." Chung Ly mỉm cười vẫy tay nhìn nó.
Nàng vậy mà đã tiến vào tu tiên giới được tám năm, thân thể cũng bước sang mười một tuổi.
Chung Ly bỗng có dự cảm hỏi A Lân:
" Sinh thần ta ngươi còn kể cho ai?"
Tử Đằng lúc này ngại ngùng tiến đến nói:
" Không phải A Lân mà là ta, A Ly bằng hữu đến thăm ngươi, ta liền kể cho họ ngươi sinh nhật sắp tới." Nói xong liền quấn lấy nàng chu miệng nói:
" A Ly sinh nhật vui vẻ, đây là trúc rượu ta ủ mấy tháng nay, ngươi thử một chút."
Chung Ly gõ gõ đầu Tử Đằng đáp:
" Ngươi lại nghe tên kia kỳ lân nói chuyện!"
" Không có A Ly, không phải nhân tộc sinh nhật đều phải kỷ niệm sao? Ta muốn ngươi bằng hữu cũng chúc mừng ngươi."
Đang nói chuyện thì nàng được báo rằng Tạ Ngọc và Doãn Ứng Nguyệt tới.
Cầm theo hoa còn có trúc rượu nàng tiến đến tiếp đón hai vị bằng hữu.
" Chung Ly, ngươi viện rất có ý cảnh đâu." Ứng Nguyệt mới đến đã cảm thán.
Tạ Ngọc theo sau cũng gật đầu:
" Thật biết hưởng thụ."
" Hai người hôm nay đến là để mỉa mai ta đúng không?" Chung Ly chống nạnh hỏi.
Dẫn theo hai người ngồi xuống hóng gió đình, Hồng Nhi sớm đã nhanh nhẹn bầy ra linh trà cùng đồ ăn.
Doãn Ứng