"Cậu có chắc muốn làm như vậy không? Nếu thấy không khoẻ thì vào trong nghỉ đi", Trình Vân Y lo lắng nhìn Cố Thanh Hàn đang mặc bộ đồ hoá trang gấu lên người.
Mấy ngày hôm nay Cố Thanh Hàn rất kỳ lạ.
Bình thường nàng vẫn cười nói rất tốt, nhưng dạo gần đây sắc mặt có chút tái nhợt, nói chuyện cũng không có linh hồn, hỏi gì đáp nấy.
Bộ đồ hoá trang này là do Tiêu Vũ Huyên chuẩn bị, vốn muốn để cho một cậu nam sinh là nhân viên bán thời gian mặc vào để quảng bá cho tiệm, nào ngờ hôm nay cậu ta có việc gấp ở trường nên không đến, Cố Thanh Hàn liền xung phong nhận mặc nó.
Bộ đồ này rất dày, phần đầu cũng khá nặng, Cố Thanh Hàn đã mặc nó cả buổi sáng, mồ hôi thấm ướt cả người nàng, mặc kệ Trình Vân Y và Tiêu Vũ Huyên nói thế nào nàng cũng nhất quyết không chịu nghỉ ngơi.
"Mình nói cậu hôm nay làm sao vậy? Cứ như người mất hồn ấy"
Tiêu Vũ Huyên từ trong bếp đi ra, cẩn thận quan sát biểu cảm của Có Thanh Hàn.
Đây không phải lần đầu cô hỏi câu này trong ngày, nhưng lần nào cũng vậy, Cố Thanh Hàn vẫn như cũ né tránh.
"Mình xong rồi, ra ngoài trước đây", Cố Thanh Hàn chống tay đứng dậy, nặng nề đi ra phía cửa.
Trình Vân Y và Tiêu Vũ Huyên nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, "Cậu ấy đúng là cứng đầu"
Triệu Lam từ cửa chính Hoan Diệu đi ra, nghe thấy tiếng nhạc náo nhiệt cùng nhóm người đông đúc vây xung quanh một chú gấu nâu đang nhảy nhót phía đối diện liền hiếu kỳ ngừng lại, "Bên đó có chuyện gì vậy?"
Nghiên Vy nheo mắt nhìn theo, "Chắc là họ đang quảng cáo chào đón khách đấy"
"Ừ, đi thôi"
Triệu Lam đương nhiên biết đó là nơi Cố Thanh Hàn đang làm việc nên không muốn quản nhiều, cô vẫn còn một buổi quay quảng cáo ở phim trường, chuyện của nàng cô không muốn xen vào nữa.
Triệu Lam theo sau Nghiên Vy ngồi vào trong xe, vừa mới thắt dây an toàn liền nghe thấy tiếng la hét từ bên ngoài vọng vào.
"Cấp cứu...mau gọi cấp cứu đi, có người ngất xỉu rồi"
Đám đông ở đối diện trở nên hỗn loạn, không ít người đi đường bị thu hút lại vây vào nhìn, mọi người phần lớn là hoảng loạn, không biết phải làm như thế nào.
Nghiên Vy cảm nhận được tình thế không ổn, muốn đề xuất với Triệu Lam đến đó giúp đỡ lại sực nhớ ra ba mươi phút nữa Triệu Lam phải đến studio ghi hình, liền đem lời nói nuốt ngược vào trong.
Triệu Lam ngược lại không một chút biểu cảm, cũng không có dấu hiệu đưa ra giải pháp.
Nghiên Vy nhìn cô vẫn mang bộ dạng dửng dưng như không có việc gì lại cảm thấy không đúng, dù sao cũng là mạng người, cuối cùng vẫn mở miệng, "Gần đây không có bệnh viện, đợi xe cứu thương tới sợ là không kịp, hay là chúng ta...Này, cậu đi đâu đấy?"
Không đợi Nghiên Vy nói hết câu, Triệu Lam đã tháo dây an toàn và chạy sang bên kia đường, cô cũng lập tức cuống cuồng đuổi theo.
"Xin tránh đường một chút"
Triệu Lam đẩy ra dòng người, dù cô có đang đội nón và mang khẩu trang nhưng vẫn bị vài người nhận ra, có người còn cố tình hét lớn"Triệu Lam kìa" làm cho đám đông ngày càng phấn khích ép vào càng nhiều.
Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y cũng bị tiếng ồn làm cho kinh hách, lo sợ Cố Thanh Hàn xảy ra chuyện liền tức tốc chạy ra ngoài cửa.
Thông qua khe hở nhỏ của đám đông nhìn thấy Cố Thanh Hàn đang nằm trên đất, bộ đồ gấu trên người vẫn chưa cởi mà bọn họ vẫn không có dấu hiệu tản bớt, thậm chí càng lúc càng đông vì có Triệu Lam xuất hiện.
Hai người muốn đến đỡ Cố Thanh Hàn nhưng lại bị nhóm người ấy chắn hết đường vào.
Tiêu Vũ Huyên tức giận hét lớn, "Làm ơn giãn ra một chút, bạn tôi ngất xỉu rồi"
Triệu Lam lúc này đã chen vào được bên trong, cô vội ngồi xuống đem cái đầu gấu gỡ ra, quả nhiên là Cố Thanh Hàn.
Nghiên Vy cũng đúng lúc chạy tới giúp một tay, đem Cố Thanh Hàn đỡ dậy, còn gọi cả bảo vệ của Hoan Diệu sang để giải tán bớt dòng người, tạo ra một lối đi, Triệu Lam ngay lập tức bế Cố Thanh Hàn lên xe.
Hai giờ sau, Cố Thanh Hàn từ từ tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng xoá.
Chết tiệt, lại là bệnh viện, sao mình có thể ở cái nơi quỷ quái này?
Nàng đưa tay đỡ trán, đầu đau như búa bổ.
Nếu không phải vì cơn đau này thì Cố Thanh Hàn đã nghĩ mình sắp được gặp lại ba mẹ rồi.
"Cố tiểu thư, cô tỉnh rồi"
Cố Thanh Hàn nghe thấy một giọng nói xa lạ, nàng liền quay đầu về phía cửa nhìn, người này nàng thật sự không quen biết.
"Cô là..."
"Tôi là Nghiên Vy, là quản lý của Triệu tiểu thư"
Triệu tiểu thư? Là "Triệu tiểu thư" mà nàng quen biết sao? Không phải đã nói...
"Đây là thuốc mà bác sĩ vừa mới kê cho cô, viện phí cô không phải lo, chúng tôi đã giúp cô chi trả", Nghiên Vy đặt bao thuốc lên trên bàn.
"Cảm ơn cô đã cứu tôi", Cố Thanh Hàn nâng khoé miệng cười.
Nàng cười thật xán lạn, cứ như thể gặp phải thánh nhân của đời mình, khiến Nghiên Vy có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng, "Khụ, Cố tiểu thư không phải khách sáo, tôi cũng không phải người trực tiếp cứu cô"
"Sao?"
Ánh mắt Nghiên Vy có chút né tránh, "Ừm...tôi còn có việc với nghệ sĩ của tôi, xin phép đi trước"
Cố Thanh Hàn nghe vậy cũng không hỏi nhiều, lịch sự gật đầu với Nghiên Vy một cái, "À, được, Nghiên tiểu thư vất vả rồi"
Đi được vài bước tới cửa, Nghiên Vy bỗng quay đầu lại, "Tôi còn có chuyện muốn nói"
"Sao vậy?"
"Thật ra Triệu tiểu thư đã dặn tôi: "Nói với Cố Thanh Hàn rằng cậu mới chính là người đưa cô ấy đến bệnh viện", nhưng tôi trước giờ không thể nói dối, Cố tiểu thư có thể đừng báo lại chuyện này với cô ấy được không?"
Câu nói của người nọ đột nhiên vang lên trong đầu.
"...Đây là lần cuối cùng tôi giúp đỡ cô..."
Cố Thanh Hàn như hiểu ra điều gì đó, bật cười, "Ồ, ngại quá, tôi trước giờ cũng không giỏi che giấu ai chuyện gì cả"
Nghiên Vy nghe xong sắc mặt liền chuyển biến rất phức tạp.
Cố Thanh Hàn nhìn thấy rất muốn cười nhưng lại cảm thấy như vậy thật bất lịch sự, cố nén xuống.
"Tôi lỡ nói ra thì có sao không?"
"Tôi sẽ bị trừ lương", Nghiên Vy nói ra câu này với một giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Nhìn người khác khó xử như vậy Cố Thanh Hàn cũng không nỡ, thôi được rồi, coi như tu lại cái miệng, giúp Nghiên Vy giữ kín chuyện này vậy, "Ai, không đùa với cô nữa, tôi sẽ không nói ra đâu, yên tâm"
Nghiên Vy dừng vài giây quan sát biểu cảm của Cố Thanh Hàn, cảm thấy nàng không phải đang nói giỡn mới an tâm gật đầu, "Cảm ơn Cố tiểu thư", sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Cố Thanh Hàn, nàng mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, nhìn thấy chiếc điện thoại mới ở trên bàn, có lẽ là của Nghiên Vy, nhưng giờ cô đã đi rồi, làm sao mà trả lại đây?
Cố Thanh Hàn thử mở điện thoại, không cài mật khẩu? Bên trong giao diện còn rất mới, như chưa từng có người xài qua, Cố Thanh Hàn xem danh bạ, bên trong có lưu số điện thoại của Nghiên Vy.
"Nghiên tiểu thư, tôi là Cố Thanh Hàn đây, hình như cô để quên điện thoại ở chỗ tôi rồi"
Bên kia đầu dây rất ồn ào, xem ra là Nghiên Vy đang làm việc.
"Nó không phải của tôi, lúc nãy quên nói với cô, là Triệu tiểu thư đã mua nó cho cô đó.
Tôi có lưu số điện thoại của mình vào, sau này nếu Cố tiểu thư cần giúp đỡ cứ tuỳ thời gọi cho tôi"
Cố Thanh Hàn nhìn lại nhãn hiệu của chiếc điện thoại, có chút khó xử, "Cái này đắt quá, tôi không thể nhận, cô có thể giúp tôi trả lại cho Triệu tiểu thư được không?"
"Nếu vậy thì cô nên trực tiếp nói với cô ấy, chuyện này tôi không tự quyết định được"
"À, vâng, cảm ơn cô"
Cố Thanh Hàn cúp máy, nàng nhìn chiếc điện thoại rất lâu.
Nó không hề rẻ tiền.
Không phải đã nói không giúp tôi nữa sao? Vậy cô là đang làm gì đây? Làm từ thiện à?
Cố Thanh Hàn trầm mặc, nàng mở ra wechat, dựa theo trí nhớ của bản thân gõ ra số điện thoại của Triệu Lam, cũng không có gửi lời kết bạn, trực tiếp nhắn vào hai chữ, "Cảm ơn"
Rất nhanh, bên kia liền phản hồi.
"Nhầm người rồi"
"Tôi cái gì cũng không có làm"
"Không được nhắn nữa"
"Nhắn nữa tôi block"
Cố Thanh Hàn vô cùng ngạc nhiên, nàng vốn cho rằng Triệu Lam trăm công nghìn việc, sẽ không rảnh để ý đến điện thoại, hơn nữa đây còn là số điện thoại mới, không ngờ Triệu Lam nhanh như vậy liền nhận ra nàng, còn lập tức trả lời.
Nhưng mà, hai câu cuối là sao đây? Cố Thanh Hàn dở khóc dở cười.
Thật không ngờ con người tẻ nhạt như Triệu Lam vẫn có thể viết ra những dòng này.
Lần này Cố Thanh Hàn thật sự nghe lời, chỉ xem tin nhắn chứ không đáp lại nữa.
Ước chừng khoảng mười giây sau, Cố Thanh Hàn như chợt nhớ ra điều gì, lại nhắn.
"Cho tôi phá lệ một chút"
"Cái điện thoại này tôi xin phép trả lại"
"Cảm ơn lòng tốt của cô"
Đối phương đã xem.
Nhưng không hồi đáp.
Cố Thanh Hàn cầm điện thoại chờ, chờ mãi mà không hề nhận được thông báo, nàng chán nản, để điện thoại lên bàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Sau khi dầm mưa lần trước, Cố Thanh hàn đã bị cảm lạnh, nhưng nàng chỉ uống qua loa vài viên thuốc rồi tiếp tục đi làm, không ngờ hôm nay lại sốt cao như vậy.
Không biết giờ này Tiểu Mạc đang làm gì.
Kể từ ngày hôm đó, tâm lý của Cố Tiểu Mạc luôn trong trạng thái không ổn định, rất dễ bị kích động, nhất là những lúc con bé nhìn thấy nàng.
Tệ hơn nữa là bất kể nàng nói gì cũng không thể khiến con bé bình tĩnh lại.
Không còn cách nào khác, Tần Dư buộc phải đưa Cố Tiểu Mạc về nhà mình để tiện việc theo dõi.
Cố Thanh Hàn cũng xin cho con bé nghỉ học vài ngày, có Tần Dư và Tần a di chăm sóc nàng cũng yên tâm được phần nào.
Màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên.
Nhưng cũng chỉ là vài thông báo linh tinh như tài khoản đã hết tiền các thứ.
Được rồi, nàng cũng không thể vô sỉ đến mức người ta đã cho điện thoại, cho sim mà còn muốn đòi khuyến mãi thêm cả tiền điện thoại được.
Nhắc đến tiền mới nhớ, cuối tuần này phải đóng viện phí cho Cố Tiểu Mạc rồi, còn cả tiền thuốc men sau khi phẫu thuật nữa.
Cố Thanh Hàn mở bóp ra xem, chậc, không đủ, mấy đồng bạc lẻ xỉn màu, nhăn nhúm đến không thấy rõ mặt chủ tịch luôn rồi.
Bây giờ nguồn tiền duy nhất mà nàng có đều nằm trong tấm thẻ đen mà Thẩm Tư Đằng đưa cho, nhưng bản thân nàng lại không muốn dùng đến tiền của hắn nữa.
Trước đây vốn đã hạn chế đến mức có thể rồi và sau sự việc hôm đó nàng lại càng không thể động vào.
Nàng còn chưa có nhận được sự tha thứ của Tiểu Mạc đâu.
Nhưng như vậy thì kiếm đâu ra tiền bây giờ? Số tiền đó không phải quá lớn nhưng với đồng lương nhân viên phục vụ ít ỏi của nàng căn bản là không đủ.
Lại nói tình trạng của nàng hiện tại, quả thật là thân mình còn lo chưa xong, nói gì đến việc chữa bệnh cho em gái đây?
Cố Thanh Hàn đi đến bệ cửa sổ, dưới sân bệnh viện có một bé gái đang nô đùa quanh hồ nước, thông qua cửa số phòng bệnh, Cố Thanh Hàn nhận ra đứa trẻ này.
Cô bé ước chừng nhỏ hơn Cố Tiểu Mạc vài tuổi, cũng mang một khối u trong não, lúc đưa Tiểu Mạc đi tái khám có gặp mặt qua vài lần.
Tuy nói là cùng mang một căn bệnh nhưng cô bé này lại khác hoàn toàn so với Tiểu Mạc.
Cô bé rất lạc quan, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, không giống một người đang mắc bệnh hiểm nghèo chút nào.
Nhưng Cố Thanh Hàn lại cảm thấy thế này vẫn tốt hơn rất nhiều, nàng cũng muốn Tiểu Mạc có thể vui vẻ, hoạt bát, vô ưu lo vô lo như vậy.
Nàng tình cờ hỏi thăm người nhà cô bé mới biết được gia đình họ rất khá giả, ba mẹ cô bé đã phải chi một số tiền rất lớn để thuê bác sĩ riêng và cho con gái tham gia lớp học giáo dục đặc biệt, cô bé mới có được