Triệu Lam đi loanh quanh trong quảng trường, không biết nên dừng ở chỗ nào.
Vốn dĩ cô không hề có ý định mua sắm gì cả, chỉ là nhất thời không muốn nhìn thấy mặt Thẩm Tư Đằng nên viện cái cớ đi ra ngoài.
Xung quanh có vài vị khách thỉnh thoảng nhìn về phía cô rồi xì xào bàn tán.
Mặc dù Triệu Lam đã thay một bộ quần áo thoải mái, đeo kính đen, khẩu trang và nón che gần hết khuôn mặt nhưng vẫn có không ít người nhận ra cô.
Sự xuất hiện của một ngôi sao giải trí khiến nhiều người tò mò, rất nhanh, quanh chỗ cô đứng đã vây kín người.
Triệu Lam càng cảm thấy buồn bực.
Hiện giờ cô chỉ muốn là cô, muốn được yên tĩnh ở một mình.
Nhưng cô lại không thể bảo họ đi chỗ khác, như vậy sẽ bị coi là mắc bệnh ngôi sao, là tỏ thái độ lồi lõm với công chúng.
Hết cách, Triệu Lam đành tạt đại vào một cửa hàng quần áo ngay đó.
Ít nhất có nhân viên bên ngoài thì mọi người cũng không thể tụ tập đông được.
Trong lúc chờ đợi nhóm người ngoài kia tản bớt, Triệu Lam cũng đi dạo một vòng quanh cửa tiệm.
Biết đâu lại tìm được món đồ ưng ý, mua xong sẽ giúp tâm tình cô trở nên tốt hơn.
Cố Thanh Hàn sau khi quét hết một vòng vẫn không tìm được bộ váy nào mà nàng thích.
Những thiết kế của hãng thời trang này rõ ràng rất đẹp nhưng sao không có lấy một mẫu nào phù hợp với phong cách của nàng.
Tất cả đều là kiểu trang phục quyến rũ và gợi cảm, ừm, giống như những bộ váy mà Triệu Lam thường hay mặc.
Cố Thanh Hàn trong lòng cười lạnh, này còn không phải như mấy ả hồ ly tinh thích khoe da khoe thịt cho đàn ông ngắm hay sao?
Nàng đang muốn tìm một chỗ nghỉ chân.
Đi muốn bở hơi tai mà số tiền Thẩm Tư Đằng vừa chuyển khoản cho nàng còn chưa tiêu được lấy một đồng.
Nhưng Cố Thanh Hàn vừa ngồi xuống chưa được bao lâu liền bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.
Thân hình cao gầy, mái tóc đen dài tuỳ tiện xoã ra, kính, khẩu trang và nón đem khuôn mặt người kia ẩn đi nhưng nàng vẫn chắc chắn như đinh đóng cột, đó chính là Triệu Lam.
Người phụ nữ này có hoá thành tro nàng cũng sẽ nhận ra.
Cố Thanh Hàn nhoẻn miệng.
Đã lâu không gặp nha, Triệu ảnh hậu, ông trời quả nhiên là đang giúp nàng.
Cố Thanh Hàn lập tức đứng dậy đi qua bên đó.
Triệu Lam chỉ đứng có một mình.
Có vẻ như nhân viên ở đây khá tâm lý, biết cô là diễn viên nổi tiếng nên không hề tới quấy rầy.
Càng tốt, không có người khác nàng càng dễ hành động.
Nàng thừa biết bản thân mình đây là đang chọc vào ổ kiến lửa nhưng nàng thật sự không nhịn được muốn đi trêu chọc cô, chờ không được cái ngày cô biết được Thẩm Tư Đằng đang bao dưỡng nàng sẽ làm ra vẻ mặt gì.
Cố Thanh Hàn làm sao mà quên được, cái ngày Thẩm Tư Đằng vứt bỏ nàng để chạy theo Triệu Lam, nàng đã có bao nhiêu đau khổ, đã bất đắc dĩ trở thành trò cười cho cả trường.
Cười nàng ngu ngốc, cười nàng ảo tưởng, cười nàng trèo cao để rồi phải nhục nhã.
Nói rằng Thẩm Tư Đằng tỏ tình với nàng chẳng qua muốn cho nàng chút mặt mũi, quẳng cho nàng chút sự thương hại mà bản thân nàng lại như một con chó dại không biết thân biết phận cạp lấy cạp để.
Ngay từ bộ phim đầu tay, nàng đã phải vào một cái vai quần chúng, trầy trật trong từng cảnh quay mà mức cát-xê chỉ đủ cho một bữa ăn.
Trong khi đó Triệu Lam may mắn được Thẩm Tư Đằng nâng đỡ trở thành đại nữ chủ.
Sau bộ phim đó cô còn được đề cử cho giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất.
Tuy nói Triệu Lam thành công là do tài năng thiên bẩm, nhưng nếu không nhờ có Thẩm Tư Đằng thì chưa chắc con đường sự nghiệp của cô đã nở hoa sớm như vậy và chưa chắc đã có thể thành công rực rỡ như vậy.
Cũng chính vì đóng cùng bộ phim đó mà một người ở trên cao còn một kẻ ở dưới đáy, nàng lại một lần nữa bị đám bạn cũ chê cười, lấy Triệu Lam ra làm thước đo của nàng.
Nói nàng cả đời cũng không thể với tới Triệu ảnh hậu, nói một trăm Cố Thanh Hàn cũng không bằng một Triệu Lam xứng đáng đứng bên cạnh Thẩm Tư Đằng.
Nỗi ê chề này, có hoá kiếp nàng cũng không dễ dàng bỏ qua.
Những gì Thẩm Tư Đằng và Triệu Lam đã gây ra cho mình nàng đều ghim đến tận xương tuỷ.
Nàng sẽ xé nát cái bộ mặt giả tạo của Thẩm Tư Đằng, sẽ không để yên cho hắn mãn nguyện với hạnh phúc gia đình cùng Triệu Lam, như vậy là quá lời cho hắn rồi.
Cố Thanh Hàn đi được vài bước rồi chợt như nghĩ ra cái gì đó, nàng lập tức chuyển hướng đi ra khỏi cửa hàng.
Triệu Lam đang mặc áo trắng a.
Cách đó một khoảng, Triệu Lam đang bị một chiếc đầm dạ hội thu hút, các thiết kế của Chanel luôn là lựa chọn hàng đầu của cô.
Nhân viên cửa hàng đều rất nhiệt tình muốn giúp Triệu Lam tư vấn nhưng đều bị cô từ chối.
Trong lúc Triệu Lam đang mải mê đánh giá thì bỗng dưng có một cái gì đó va vào người khiến cô mất thăng bằng loạng choạng vài bước, tiếp đó là cảm giác sức nóng tiếp xúc vào da thịt.
Đến khi đứng vững lại nhìn xuống thì vết cà phê đã loang lổ trên áo.
"Ấy xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu"
Triệu Lam ngước đầu nhìn cái người vừa lên tiếng.
Là một cô gái khá nhỏ nhắn, ít nhất là với người cao 173 cm như cô thấy như vậy.
Khuôn mặt nàng toát lên vẻ thanh thuần, trong trẻo, ánh mắt như đang rất lo lắng nhìn cô.
Khiến cho Triệu Lam dù đang rất tức giận cũng không nỡ phát tiết.
Bỏ đi, coi như hôm nay xui xẻo.
"Tôi không sao, sau này cô nhớ cẩn thận"
Triệu Lam không muốn nhiều lời với người lạ, nhìn ra bên ngoài người đã không còn đông như lúc nãy nữa, cảm thấy là nên trở về.
Cảm giác dinh dính trên người khiến cô không còn tâm trạng mua đồ nữa, liền xoay người rời đi.
"A, khoan đã, chờ chút"
Cố Thanh Hàn níu tay Triệu Lam lại, đưa cho cô một bịch khăn giấy.
"Cô đem cà phê trên người lau bớt đi"
Triệu Lam nhìn khăn giấy trên tay nàng một lúc, miễn cưỡng cầm lấy, "Cảm ơn"
"Ừm, xin lỗi vì đã làm bẩn quần áo của cô.
Lúc nãy tôi thấy cô có vẻ khá thích chiếc váy này, tôi mua nó để tạ lỗi với cô nhé?"
Triệu Lam nghe xong khẽ lắc đầu.
"Chỉ là một chiếc áo bình thường mà thôi, so với cái này không đáng giá.
Cô không cần làm vậy"
"Vậy sao được? Dù gì cũng là lỗi của tôi, nếu cô không nhận, tôi sẽ vô cùng áy náy.
Cô không phải lo về giá cả, tôi không ngại"
Ha, dù sao cũng là tiền của chồng cô.
"Nhưng..."
"Ai, không nhưng nhị nữa", Cố Thanh Hàn nhanh tay lấy chiếc váy xuống, "Cô mau vào phòng thử đồ đi, tôi bảo đảm cô mặc nó vào sẽ rất đẹp"
Triệu Lam "..."
Dù sao mới gặp lần đầu, cô gái này cũng quá mức nhiệt tình rồi đi?
Cảm thấy bản thân khuyên không nổi cô gái trước mặt, Triệu Lam đành miễn cưỡng cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
Cô cởi ra chiếc áo thun trên người, khẽ nhíu mày.
Vết cà phê này chắc chắn giặt không sạch, chiếc áo đành vứt đi vậy.
Triệu Lam đột nhiên chần chừ.
Tuy giá trị của nó không nhiều nhưng nó là chiếc áo đôi đầu tiên Thẩm Tư Đằng tặng cho cô.
Hai người quen biết nhau từ năm nhất đại học, nói đúng hơn là từ lúc Thẩm Tư Đằng tỏ tình với cô.
Triệu Lam cũng có nghe vài người bạn nói qua hắn đã thầm thích cô khi còn học cấp 3, lúc đó cô cũng chỉ gật đầu cười vài cái.
Bởi cô đối với hắn không có tình cảm gì đặc biệt cả, trước đây như vậy và bây giờ cũng vẫn như thế.
Sở dĩ cô đồng ý kết hôn với hắn đều bởi vì hắn đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc, giao tình giữa Thẩm gia và Triệu gia cũng không hề tệ.
Hơn nữa lúc ông nội cô ngã bệnh nếu không nhờ có chú của Thẩm Tư Đằng thì chưa chắc ông đã qua khỏi.
Triệu Lam nợ hắn quá nhiều, lại cảm thấy con người của Thẩm Tư Đằng quang minh chính trực, có tài năng, có học thức, có gia giáo.
Hắn gần như hoàn hảo về mọi mặt, Triệu Lam cũng từng nghĩ như thế.
Vậy nhưng hôm nay, cô như khám phá được một bộ mặt khác của người đàn ông này.
Luôn cảm thấy hắn không thật sự tốt như cô đã nghĩ.
Triệu Lam đặt tay lên gương, nhìn vẻ mặt suy tư của mình trong đó.
Cô có phải là quá đa nghi hay không? Có phải vì bản thân là diễn viên đã