Mang theo tâm trạng rối bời cùng những suy nghĩ canh cánh trong lòng, Cố Thanh Hàn suốt một tuần không cách nào đối diện với Triệu Lam bình thường như trước kia được, nàng luôn cố gắng tránh mặt cô nhất có thể.
Bất kể là ở phim trường hay khách sạn, chỉ cần nơi nào có hình bóng của Triệu Lam thì nàng đều chủ động rời đi nơi khác.
Thậm chí khi cả hai có những cảnh đối diễn không thể thay đổi, Cố Thanh Hàn cũng sẽ tìm cách tháo chạy ngay sau khi hoàn thành cảnh quay.
Không đi vệ sinh thì cũng là chỉnh lại lớp trang điểm, quay về khách sạn lấy đồ, gọi điện cho em gái,...viện đủ mọi lý do trên trời dưới đất để mình không phải ở lâu một chỗ với Triệu Lam.
Ban đầu bản thân Triệu Lam cũng không bận tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt này, chỉ là Cố Thanh Hàn ngay cả điện thoại cũng không tiếp, nhắn tin cũng chẳng thèm đọc, khiến cô cảm thấy nàng chắc chắn có vấn đề, nhưng Cố Thanh Hàn chưa từng chia sẻ với cô dù chỉ một tiếng.
Không phải lúc mới đến đây vẫn còn rất tốt sao? Hai người cũng không có cãi nhau lần nào, tại sao nàng lại không muốn chạm mặt mình đến như vậy?
Triệu Lam tựa người vào tường chờ Nghiên Vy, ánh mắt vô thức liếc sang cánh cửa vẫn đang đóng chặt bên cạnh, bắt đầu tự vấn bản thân đã làm gì khiến nàng không hài lòng.
"Cậu muốn gặp Cố Thanh Hàn sao?"
Giọng nói của Nghiên Vy bất thình lình từ phía sau vang lên, Triệu Lam đánh cái giật mình, nhăn mặt quở trách, "Cậu làm tôi hết hồn à"
"Xin lỗi", Nghiên Vy nhún vai, "Nhưng cũng không hoàn toàn là do tôi nha, tại cậu mất tập trung trước mà"
Cô vốn dĩ đã đứng đây được vài phút rồi, chỉ là vị ảnh hậu nào đó cứ dán mắt vào cánh cửa phòng bên cạnh, căn bản là không phát hiện ra có người đến gần mình.
Triệu Lam bị quản lý của mình nắm thóp, tức giận khoanh tay ra uy, bắt đầu giở giọng đe doạ, "Cậu đừng có mà trả treo với tôi, cẩn thận tiền lương tháng này của cậu đấy"
"Ha, còn không phải là bị tôi nói trúng tim đen rồi?"
"Cậu tìm được công việc mới rồi à? Phải không? Nếu không phải ấy, thì đừng có kiếm chuyện"
Nghiên Vy thật sự ngậm miệng lại.
Nga, cậu là nhất, nhất cậu rồi.
Cậu là lão bản của tôi, có nói con voi có thể leo cây được, hà mã có thể bay lượn trên trời thì tôi cũng phải gật đầu hô hào là đúng.
Ai, âu cũng vì miếng cơm manh áo, nhịn một chút thì mới có tiền mà ăn.
Hai người bắt đầu rơi vào tình thế cực kỳ yên ắng.
Triệu Lam đột nhiên lên tiếng, "Cậu nói xem, Cố Thanh Hàn dạo này rất lạ phải không?"
"..."
"Uy", cô huých tay Nghiên Vy, "Sao cậu không nói chuyện nữa vậy, bộ tính làm tượng sáp hả?"
Nghiên Vy hít sâu một hơi, gằn từng chữ, "Lúc nãy tôi nói cũng không được, bây giờ không nói cậu cũng không vừa lòng, tôi hỏi này, mấy ngày gần đây sao mà cậu khó ở quá vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng Triệu Lam cũng không phải tâm thiện như phật nhưng ít nhất trong suốt ngần ấy năm làm việc cùng nhau cô chưa từng có những biểu hiện như vậy, tâm trạng cũng không có nắng mưa thất thường, lên lên xuống xuống như sàn chứng khoán thế này.
Cô còn tưởng Triệu Lam là loại người tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, nào ngờ hôm nay vì một lý do nào đó mà con sóng ngầm này bắt đầu dao động, khiến cô cũng nảy sinh lòng tò mò muốn biết thực hư ra sao.
Triệu Lam cắn môi đảo mắt một hồi, quen biết với nhau nhiều năm như vậy, cô biết chắc bản thân không giấu nổi Nghiên Vy chuyện gì cả, đành thở dài thú nhận, "Có một số chuyện khiến trong lòng khó chịu thôi"
"Ai chọc giận cậu sao?"
Nghiên Vy cẩn thận suy ngẫm, cô nhớ rất rõ là mình không hề chọc đến đại tổ tông này nha, làm sao Triệu Lam lại không vui? Công việc quay phim vừa rồi cũng khá thuận lợi, không thấy bất cứ trở ngại nào, cũng không có ai gây chuyện hay phiền phức gì đến cô, vậy Triệu Lam rốt cuộc là đề cập đến cái gì?
Chẳng lẽ...do cuộc gọi với Thẩm Tư Đằng lúc nãy?
Nhắc tới mới nhớ, cô cảm thấy người chồng này cũng quá vô tâm rồi đi.
Tuy rằng bản thân chỉ gặp hắn ta vài lần ở nhà Triệu Lam, nhưng Nghiên Vy luôn có cảm giác người đàn ông này có gì đó không đúng, nói thẳng ra là tình yêu và sự quan tâm với vợ mình thật sự không đủ, mà có vẻ như đây không chỉ là vấn đề của riêng Thẩm Tư Đằng.
Nghe Triệu Lam nói rằng chồng cô phải đi công tác xa gần bốn tháng, vợ chồng xa nhau lâu như vậy mà ngay cả việc gọi điện thoại hỏi thăm nhau cũng ít đến thảm thương.
Sáng nay nếu không phải Khổng Vũ đột nhiên nổi hứng nhắc đến Thẩm Tư Đằng thì có lẽ Triệu Lam cũng sẽ không có dự định liên lạc với hắn.
"Tôi kết hôn không phải vì bản thân mà đều là vì người khác", đây là câu trả lời của Triệu Lam khi Nghiên Vy lần đầu hỏi vì sao cô lại đưa ra quyết định như vậy, mấy lần sau đáp lại chỉ là sự im lặng.
Không tài nào biết được trong đầu Triệu Lam đang nghĩ gì, càng không thấu hiểu được những chuyện mà cô đã trải qua và gắng chịu.
Trừ phi cô chủ động bày tỏ, bằng không thì chẳng khác nào đang mò kim đáy bể.
Đây có được tính là thực lực của một ảnh hậu không?
"Tôi học diễn xuất bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn không che mắt được cậu ha", Triệu Lam bâng quơ nói.
Nghiên Vy ngạc nhiên nhìn cô, lắc đầu phì cười, "Tôi có phải thầy bói đâu, đừng tâng bốc tôi quá, lại nói tôi chỉ nhận ra được cậu đang không vui chứ không dò ra được nguyên nhân, nếu tôi đã biết thì sẽ không hỏi những câu vô bổ vừa rồi, đúng không?"
"Nói hay lắm, ngày xưa thi hùng biện chắc không ai vượt qua cậu đâu nhỉ?"
"Chậc, cũng thường thôi"
Triệu Lam khẽ nhếch miệng,.
"Tiểu Nghiên"
"Ân?"
"Cậu có cảm thấy dạo này cô ấy hơi lạ không?"
"Hả? Cô nào?"
Ở đây nhiều cô lắm, gì chứ gái xinh quả thật không thiếu.
"Còn ai vào đây nữa?", Triệu Lam tặc lưỡi, "Họ Cố"
Nghiên Vy có chút ngẩn người, sau đó nhanh chóng hiểu được câu nói của Triệu Lam, "Ý cậu là cô ấy gần đây rất hay tránh mặt cậu?"
"Cậu cũng cảm nhận được điều đó sao?"
Quả nhiên, chuyện này rõ như ban ngày.
Hành động khác thường của nàng không phải chỉ có mỗi mình cô để ý đến.
"Một người đang yên đang lành đột nhiên thay đối như vậy, theo cậu là vì sao?"
Nghiên Vy cẩn thận suy nghĩ, "Có lẽ nàng gặp chuyện không vui?"
Triệu Lam nhún vai.
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Cố Thanh Hàn không chia sẻ gì với cậu à?"
"Nếu có thì tôi ở đây hỏi cậu làm gì?"
"Không phải quan hệ hai người rất tốt sao?"
Đến cả Triệu Lam còn không biết thì cô làm sao mà biết được nha?
Cô chưa từng thấy Triệu Lam và Cố Thanh Hàn cãi nhau, còn tưởng họ như một cặp tri âm tri kỷ chứ.
Ba chữ "quan hệ tốt" này khiến Triệu Lam không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng cô và nàng xem như cũng là chỗ quen biết, ấy thế mà Cố Thanh Hàn dạo gần đây cứ như muốn giữ khoảng cách với mình vậy.
Chuyện này cô có thể không tính toán nhưng nàng đối với những người khác trừ bản thân mình ra đều rất bình thường.
Mới hôm qua còn bắt gặp nàng gọi điện thoại trò chuyện vui vẻ với Tần Dư, sáng nay chủ động tới tìm nàng liền tiếp tục bị cho ăn bơ.
Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc trong mắt Cố Thanh Hàn thì Triệu Lam cô đây là cái gì?
"Không tốt", Triệu Lam nhăn mặt nói, lại chêm thêm một câu, "Nhưng cũng không tệ"
"Hở?"
Nghiên Vy khó hiểu nhìn cô, hôm nay thật sự đã bị vị ảnh hậu quay mòng mòng như quay dế.
"Xin lỗi, hai người có thể tránh qua một chút được không?"
Một giọng nói khác chợt chen vào kéo hai người ra khỏi cuộc tranh luận.
Triệu Lam chậm rãi xoay người lại, đập vào mắt là hình ảnh Cố Thanh Hàn lộ vẻ mặt khó xử nhìn mình, mà bên cạnh nàng còn thêm một người nữa.
Không ai khác chính là Chung Y Điềm.
Họ còn khoác tay nhau vô cùng thân thiết.
Lông mày cô ngay tức khắc nhíu lại càng chặt hơn.
Nghiên Vy liếc mắt nhìn một cái, hắng giọng nhắc nhở, "Khụ, giãn cơ mặt ra đi, để lại nếp nhăn bây giờ"
"Giờ này mà cậu còn giỡn được à?", Triệu Lam liếc xéo.
Cố Thanh Hàn mím môi nhìn hai người một nghệ sĩ một quản lý đấu đá nhau.
Thật ra nàng đã ở đây được một lúc, đương nhiên biết nhân vật chính trong chủ đề của họ là bản thân mình, chỉ là...
Triệu lam thực sự rất để ý thái độ của nàng mấy ngày nay sao?
Nàng vẫn luôn đinh ninh rằng dù mình có làm gì thì trong mắt Triệu Lam vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ không đáng để cô bận tâm đến.
Vậy nhưng ngay lúc này đây khi phát hiện được bản thân mình đối với cô ít nhất cũng có một vài phân lượng, trong lòng ngăn không được dâng lên cảm xúc vui mừng khó tả.
Cố Thanh Hàn không phải tuýp người thích chủ động, vì vậy nàng mong chờ Triệu Lam sẽ nói với mình vài câu, nhưng đợi mãi mà người kia chỉ khoanh tay đứng nhìn chứ không lên tiếng, lại có chút thất vọng.
Bốn người họ tám mắt nhìn nhau không một tiếng động, bầu không khí lúc này thật quỷ dị.
Chung Y Điềm cũng nhận thấy được dạo gần đây Cố Thanh Hàn đối với Triệu Lam rất xa cách, cho rằng hai người đang giận nhau, liền mở miệng muốn giúp họ giải vây.
"E hèm, Triệu tiểu thư, không nghĩ đến sẽ được gặp chị ở đây đó, chị có muốn đi ăn cùng bọn em không?"
Bọn em? Vậy thì Cố Thanh Hàn cũng có mặt rồi nhỉ?
Triệu Lam nhìn lướt qua nàng một cái, gật đầu.
"Cũng được, sáng giờ tôi chưa có ăn gì"
"Vậy tốt quá rồi", Chung Y Điềm vui vẻ cười, quay sang nhìn Cố Thanh Hàn, giục nàng, "Tiểu Hàn, cậu mau về phòng rửa mặt rồi thay đồ đi, mình ở đây chờ cậu"
Tiểu Hàn?
Triệu Lam nhíu mày.
Đã gần gũi đến mức xưng hô với nhau thân mật như vậy rồi à?
"Thôi, không cần", Cố Thanh Hàn lắc đầu.
Chung Y Điềm chớp mắt nhìn nàng, "Hả? Làm sao vậy?"
"Mình thấy trong người hơi mệt, muốn ở trong phòng ngủ một lát, cậu đi ăn với họ đi"
Nói rồi không đợi Chung Y Điềm kịp phản ứng, nàng đã nhanh chân vọt vào bên trong đóng sầm cửa phòng lại.
Chung Y Điềm thấy khó hiểu với phản ứng của Cố Thanh Hàn, không biết vì sao tự dưng dạo này cứ hễ nhìn thấy Triệu Lam là nàng liền chạy trối chết.
Dù có hỏi thì Cố Thanh Hàn cũng đều lảng sang chuyện khác, chưa từng đưa ra một câu trả lời thỏa đáng về chuyện này.
Nàng chậm rãi đưa mắt về phía Triệu Lam.
Lần này cô thật sự có chút ngoài ý muốn.
"Khụ", Triệu Lam che miệng thấp giọng, "Tôi chợt nhớ ra bây giờ có vài cảnh quay gấp cần thực hiện, cô cứ đi ăn một mình trước đi, không phải đợi đâu"
Và rồi nhanh chóng kéo tay Nghiên Vy còn đang chưa thấm được chuyện gì đang xảy ra rời khỏi khách sạn, bỏ lại Chung Y Điềm đáng thương bởi lòng tốt của nàng bị phũ phàng một cách không thương tiếc.
Chung Y Điềm: "..."
Cái gì vậy trời???
...
Cố Thanh Hàn sau đợt thẳng thừng từ chối chung đụng với Triệu Lam mỗi đêm đều trằn trọc suy nghĩ.
Mình phản ứng như vậy có phải hơi quá rồi không? Triệu Lam là một đại tiểu thư, hơn nữa còn là minh tinh hàng đầu, lòng tự trọng hẳn là rất cao đi, vậy mà nàng năm lần bảy lượt lơ người ta đi như thế này, cô sẽ không sinh ra cảm giác chán ghét nàng đấy chứ? Mấy ngày liền Triệu Lam không có đến phim trường, cũng không gặp được Nghiên Vy, Cố Thanh Hàn không khỏi cảm thấy lo lắng, rồi lại hối hận với hành động ấu trĩ của mình.
Không lẽ cô thật sự nổi giận với nàng rồi?
Hay là đã xảy ra chuyện gì đó?
Nàng nhớ lại cách đây vài hôm vô tình nghe được trận cãi vã giữa cô và Chu Ân Tầm, trong đầu liền vẽ ra bảy bảy bốn chín viễn cảnh Triệu Lam bị cô ta bày trò hãm hại.
Cố Thanh Hàn đứng trước cửa phòng Triệu Lam,