Phó Quan ngồi trên thảm trải sàn, tựa lưng lên ghế sô pha, nhìn lá thư ngắn gọn này một hồi lâu, mãi đến khi tầm mắt trở nên mơ hồ.
Người này thực sự là....!
Trước đây vẫn luôn sợ anh rời đi, hiện tại lại là người rời đi trước.
Phó Quan cúi đầu, dụi dụi đôi mắt đã sưng tấy, gấp lại lá thư, cẩn thận nâng niu cất lại vào trong phong bì, sau đó cầm lấy nhánh bồ công anh lẻ loi kia.
Anh nhớ tới, Văn Lãng Tây từng vì bó nguyệt quý của Tu Quý mà ăn giấm, ghét bỏ anh đem bó hoa kia cắm vào trong lọ, bất quá, mấy bông hoa nguyệt quý lúc đó tàn vô cùng nhanh, chỉ nhớ rõ nuôi không được mấy ngày đã héo rũ.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Phó Quan nhẹ nhàng cong lên, đứng dậy đi tới ban công, lấy ra một lọ hoa màu xanh đậm bỏ không đã lâu, thả bồ công anh vào, bày ở đầu giường trong phòng ngủ.
Sau đó lại cất phong thư tinh xảo kia vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Muốn hỏi Phó Quan có thể tiếp thu việc Văn Lãng Tây đột nhiên rời đi hay không thì đáp án đương nhiên là không.
Hai người ở chung nửa năm, cơ hồ mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, cùng ăn cùng ngủ, cùng tâm sự tán gẫu, đã sớm thành thói quen, anh không thể chỉ trong vòng một ngày đã có thể thích ứng được, tương tự, Văn Lãng Tây cũng không thể.
Nhưng Phó Quan tôn trọng quyết định của Văn Lãng Tây, cũng hiểu được hắn, hiểu được người kia vì sao lại muốn tiến bước một mình như vậy.
Hiện tại Văn Lãng Tây luôn không tự chủ được mà ỷ lại vào Phó Quan, những lúc tâm tình xuống dốc, những lúc sợ hãi lan tràn.
Phó Quan như một liều thuốc phiện với hắn, trong lúc vô tình nhiễm phải, lĩnh hội qua giai đoạn kiềm nén, cũng cảm thụ qua sung sướng đê mê, bản thân từ lâu đã hãm sâu vào đó.
Cơn nghiện này khiến hắn thoát ra khỏi đau khổ trong quá khứ, nhưng cùng lúc cũng dẫn anh sa vào dịu dàng triền miên, khiến hắn không biết giới hạn mà u mê, sa đọa càng sâu.
Mà, khi nhìn Phó Quan ngồi trong thư phòng toàn thân không nhúc nhích vùi đầu học tập, hắn chợt thức tỉnh.
Hắn chỉ nhỏ hơn Phó Quan 2 tuổi, nhưng lại có chênh lệch vô cùng lớn, hắn còn chưa tốt nghiệp cao trung, mà Phó Quan đã tốt nghiệp đại học từ lâu, có kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống, cũng có mục tiêu hướng tới tương lai.
Mà hắn, không có gì cả
Hắn muốn tiếp tục cùng chung sống lâu dài với Phó Quan, muốn có thể chăm sóc người này, nhưng hắn lấy gì để chăm sóc đây?
Một lòng nhiệt huyết và chân thành yêu thương Phó Quan?
Ai tin tưởng vô cái thứ viễn vông này chứ? Hiện tại hắn không có cách nào để Phó Quan sống trong một căn biệt thự đầy đủ tiện nghi, không cách nào cho anh một cuộc sống ổn định, vững vàng, không cách nào cho anh vật chất đầy đủ, không cách nào tiếp tục vì anh coi tiền như rác, mua một cây son môi thuộc về riêng anh.
Nhìn lại trước đây, hắn tùy hứng thô bạo, chỉ biết mù quáng đòi hỏi, chiếm giữ, chưa bao giờ cân nhắc tới cảm nhận của Phó Quan, còn cưỡng bức Phó Quan trong đêm đầu tiên đó, thật sự vô cùng tồi tệ.
Văn Lãng Tây dùng rất nhiều thời gian để cảnh tỉnh chính mình, hối hận cùng yêu thương đan xen, hắn muốn cùng Phó Quan bước tiếp, cùng sóng vai bên nhau, trở thành thần bảo hộ của anh ấy.
Hắn nhất định phải bước về phía trước, không thể tiếp tục để cái chướng ngại nhân cách này quấy nhiễu, không thể để nó trói buộc, cản bước, không thể tiếp tục trầm luân sâu hơn nữa....!
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của Phó Quan đối với hắn.
Học được yêu, học được giải thoát.
Hắn quyết tâm nhảy ra khỏi vòng tay ôn nhu của Phó Quan, tự mình đối mặt với khó khăn phía trước, không ngừng đánh bóng bản thân bên trong khốn cảnh, khiến hắn có thể từ nhu nhược, vô năng biến thành núi biển sông hồ vững vàng, kiên cố để Phó Quan có thể dựa vào.
Đây cũng là niềm tin lớn nhất Phó Quan dành cho hắn.
Hắn từng một mình phác họa ra cảnh tượng hai người nói lời từ biệt, đôi tay níu kéo không muốn buông, ánh mắt lưu luyến không muốn rời, nhịp tim hỗn loạn không ngừng.....!
Mỗi khi nghĩ đến những điều này hắn lại không tự chủ được muốn lùi bước.
"Ôn nhu hương" như một cái bẫy chết người, nhưng mấy ai có thể trơ mắt bỏ qua một chiếc bánh ngọt ấm áp, phủ đầy mật ong?
Cho nên, Văn Lãng Tây lựa chọn yên lặng rời đi, tựa như ra cửa mua một bó rau, tuy rằng về trễ, nhưng nhất định sẽ trở về.
....!
Văn Lãng Tây không đoán sai, Phó Quan hiểu hắn.
7 giờ sáng, Phó Quan rời giường, cầm ly sữa bò đứng trước ban công nhìn xuống dưới lầu, đợi chiếc xe giao hàng mà anh nhìn thấy mỗi ngày, nơi có những bức thư và nhành hoa mà