Thẩm Mặc muốn về phòng của mình tắm nhưng lại bị Thẩm Kỳ bế vào phòng của anh, Thẩm Mặc nhớ mỗi khi đi qua hành lang cậu đều sẽ không hiểu sao mà cứ muốn nhìn tới cánh cửa căn phòng này, cậu có một điều ước rằng có thể được vào đó nhìn xem người anh trai cậu ngưỡng mộ sẽ yêu thích thứ gì, vì cậu muốn lấy lòng anh, muốn được thân cận với anh nhưng anh cả luôn lạnh lùng và ghét bỏ khi có ai đó lén vào phòng của anh nên Thẩm Mặc vẫn là sợ hãi không dám vào.
Lúc Thẩm Kỳ bế cậu đi vào, Thẩm Mặc còn bám tay vào khung cửa rồi nhắm mắt lại " Anh cả...em không dám vào đâu!".
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu an ủi " Tại sao lại không muốn vào?".
Thẩm Mặc lí nhí nói " Không phải là không muốn vào, mà là không dám vào, anh không phải rất ghét người khác vào phòng mình sao? em sợ anh sẽ ghét em...".
Thẩm Kỳ cười dịu dàng trả lời " Vậy Mặc Mặc nói xem tại sao em lại muốn vào phòng anh?".
Thẩm Mặc không nghĩ anh lại để ý vào điều này cho nên lúng túng không biết có nên nói hay không " Cái đó...thật ra..., em nghĩ là mỗi người không phải đều có thói quen đặt trong phòng những thứ bản thân yêu thích hay sao, em muốn biết anh thích thứ gì, cho nên mới...".
Thẩm Kỳ gõ nhẽ lên đầu cậu, thật ra cũng chỉ là chạm nhẹ lên, cũng không dám dùng sức vì sợ vợ nhỏ đã ngốc lại còn ngốc thêm " Vậy em nhìn xem thứ anh thích là gì đi, vì em là vợ tương lai của anh cho nên anh cho phép em nhìn".
Thẩm Mặc ngơ ra nhìn vào mắt anh, thấy trong đó có sự nghiêm túc cậu mới thả tay đang bám trên cửa ra rồi được anh bế vào trong.
Thẩm Kỳ đưa vợ nhỏ tới chỗ tủ quần áo mở ra " Em xem, một nửa tủ quần áo của anh là của em, còn có cái kia, bên cạnh bàn làm việc của anh là bàn học của em, còn có cốc đánh răng đôi, bàn chải đôi, ảnh trong điện thoại của anh cũng chỉ toàn hình của em, em đoán xem thứ anh thích là gì?".
Thẩm Mặc sốc toàn tập, càng xem càng sốc, muôn hình vạn trạng những biểu cảm của cậu đều được đem ra dùng hết rồi " Anh...anh..., mấy đồ này đều là của em ư?".
Thẩm Kỳ nhướn mày " Vậy em nghĩ anh sẽ đi đôi tất có hình mèo con, hay là anh sẽ đi đôi dép trong nhà lông xù đáng yêu kia sao?"
Thẩm Mặc nghi vấn mà lắc đầu, anh cả sẽ không bao giờ mặc những thứ đó, mấy thứ này hình như thật giống với sở thích của cậu, chẳng lẽ thật sự là như vậy.
" Em tin chưa?".
Thẩm Mặc gật gật đầu.
Thẩm Kỳ lại hỏi " Vậy em đoán xem thứ anh thích là gì?".
Thẩm Mặc ấp úng trả lời " Là...em?".
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu như chú cún con " Đúng rồi! giỏi lắm", anh giữ đầu cậu cúi xuống hôn lên trán.
Thẩm Mặc mặt đỏ như trái gấc, lúng túng tới không biết để tay đi đâu.
Thẩm Mặc cảm thấy rất hạnh phúc, cậu không tin nổi anh trai cậu ngưỡng mộ bấy lâu lại thật sự thích cậu như vậy, cảm giấc thật muốn lăn lộn vào vòng nhưng vẫn là ngại ngùng nên không dám thể hiện ra.
Sau đó cậu ngơ ngác mà bị Thẩm Kỳ đưa vào phòng tắm, bởi vì Thẩm Mặc chưa khôi phục trí nhớ nên Thẩm Kỳ để cậu tự tắm, sẽ không quá tỏ ra thân thiết quá mức, nếu không sẽ khiến cậu hoảng sợ mà chạy mất.
Sau khi tắm xong là lúc ăn cơm, Thẩm Kỳ hiếm khi để cho vợ nhỏ tự xúc ăn, thực ra nhìn cậu tự xúc ăn cũng rất đáng yêu, hai má phồng lên khi nhai, lưỡi mềm li3m quanh môi khiến tâm trí Thẩm Kỳ bay đi xa tới nơi nào đó.
Buổi tối đi ngủ, Thẩm Mặc muốn về phòng của mình nhưng Thẩm Kỳ không an tâm cho cậu ở một mình nên qua đó cùng cậu chen chúc trên chiếc giường nhỏ.
Trong bóng đêm, Thẩm Mặc khẽ thì thầm " Anh cả?".
" Hửm?".
Thẩm Mặc " Anh tại sao không về phòng của mình?".
" Thích"...." Thích ở cạnh em".
Thẩm Mặc " Tại sao anh lại đột nhiên đối xử với em tốt như vậy?".
Thẩm Kỳ đổi tư thế, không nằm ngửa nữa mà quay sang Thẩm Mặc đang chổng mông về phía mình " Thích"..." Vì anh thích em, yêu em, muốn cho em những điều tốt nhất".
Thẩm Mặc tim đột nhiên đập thình thịch mà quay người sang đối mặt với anh " Tại sao anh lại thích em?".
Hơi thở của Thẩm Kỳ phả lên trán cậu " Bởi vì em là định mệnh của anh".
Thẩm Mặc không quá hiểu ý của câu nói đó nhưng cậu rất vui vì có thể được thân cận với anh trai mà mình ngưỡng mộ.
Thẩm Kỳ đột nhiên nói