Chưa tới nửa tiếng sau Thẩm Mặc đã nhận được đơn hàng, là một đơn hàng thương mại, cậu sẽ thiết kế một mẫu hộp nhạc để công ty sản xuất thì nhiều bản bán ra thị trường, loại đơn hàng này kiếm được rất nhiều từ lợi nhuận phần trăm, trước kia Thẩm Mặc rất ít khi nhận đơn hàng kiểu như vậy vì cậu không cần kiếm quá nhiều tiền mà chủ yếu làm vì đam mê, nhưng lúc này cậu rất cần tiền để hỗ trợ cho Thẩm Kỳ.
Đơn hàng thì đã nhận, vấn đề lúc này là làm sao để đến được xưởng chế tác.
Thẩm Mặc không biết bản thân khi chưa mất trí nhớ đã nói cho Thẩm Kỳ biết việc cậu là Mặc gia hay chưa.
Chuyện hôm qua bị say xe tới xanh xao mặt mày khiến Thẩm Mặc sợ phải ngồi xe ít nhất trong một khoảng thời gian, cậu nghĩ, có lẽ do hôm qua đói nên mới say xe, hôm nay cậu đã được ăn no rồi thì không đời nào lại say nữa.
Thẩm Mặc nhờ vệ sĩ của Thẩm Kỳ đưa cậu tới xưởng chế tác, bọn họ có gọi điện xin sự đồng ý của Thẩm Kỳ rồi mới chịu đưa cậu đi, có chút cảm giác như đang bị anh kiểm soát, nhưng Thẩm Mặc lại thấy thích vì điều đó chứng tỏ Thẩm Kỳ rất quan tâm tới cậu.
Ngay sau đó anh gọi lại cho Thẩm Mặc " Vợ à, đi cẩn thận nhé, em đưa địa chỉ cho anh, chút nữa anh qua đón em về".
Thẩm Mặc lập tức đồng ý rồi gửi vị trí qua cho anh, thật may vì hôm nay cậu đúng là không say xe nữa thật nhưng cảm giác vẫn không được thoải mái cho lắm.
Rất nhanh đã tới được cái xưởng nhỏ của cậu, Thẩm Mặc mở cửa ra, bên trong vẫn sạch sẽ, chỉ là có chút bụi bám trên đồ vật, xem ra đã lâu cậu không tới đây rồi.
Thẩm Mặc bắt tay vào làm việc, vì mục tiêu kiếm thật nhiều tiền mà hiệu suất làm việc của cậu vô cùng cao, có điều khi đứng hoặc ngồi quá lâu thì cảm thấy hơi mệt, lưng thì mỏi, bụng thì hơi khó chịu, Thẩm Mặc nghĩ đó chỉ là do bản thân lâu không hoạt động nên vẫn cố gắng làm tiếp, không hề nghỉ ngơi.
Suốt từ 1 giờ tới tận 5 giờ chiều, cậu làm việc quên mất cả giờ giấc, mồ hôi ướt đẫm cả áo, khuôn mặt đỏ bừng lên thì tác phẩm cũng đã hoàn thành xong rồi.
Do mẫu thiết kế này khá đơn giản lại còn nhỏ nữa và cậu đã làm quen tay nhiều năm nên mới có thể xong nhanh như vậy, giờ chỉ còn việc đóng hộp gửi tới cho công ty nữa là xong.
Sau khi hoàn thành xong tất cả thì đã là 6 giờ tối, Thẩm Mặc mệt mỏi ngồi dựa lên ghế, có chút buồn ngủ, cậu nghĩ thầm, nếu mỗi ngày đều có thể làm được một tác phẩm vậy thì một tháng sẽ kiếm được khoảng bao nhiêu.
Việc tập trung hoàn thành một tác phẩm trong một ngày tiêu tốn rất nhiều năng lượng, Thẩm Mặc mới chỉ trải qua một ngày mà đã cảm giác mệt mỏi như vậy rồi.
" Aiya! tại sao lại buồn ngủ như vậy...".
Thẩm Mặc cứ thế mà lăn ra ngủ mất tiêu, Thẩm Kỳ chạy xe từ thành phố A về nên có chút xa, đã vậy còn trúng khung giờ tắc đường, mãi mới tới nơi.
Anh đi theo vệ sĩ đi vào một con ngõ nhỏ rồi tới xưởng chế tác của Thẩm Mặc, thấy vợ nhỏ đang mệt ngủ tới khẽ thở khò khè như con mèo thì chợt mỉm cười.
Anh dạo qua một vòng nơi này, nói là xưởng nhưng thực chất lại không to như vậy, chỉ có một gian chế tác và một gian chứa vật liệu.
Có lẽ vợ nhỏ mới chế tác xong nên trên đất có rất nhiều vụn và mảnh gỗ, Thẩm Kỳ cầm lấy chổi giúp cậu quét dọn mọi thứ, sau đó anh bế Thẩm Mặc đang ngủ say như chết lên xe quay về nhà.
Vợ nhỏ sợ anh bị phá sản mà cố gắng kiếm tiền như vậy, Thẩm Kỳ cảm thấy trong lòng rất hạnh phúc, có điều Thẩm Mặc vẫn chưa biết bản thân đang mang thai không thể làm việc khổ cực được nên anh nhất định phải nói thật với cậu.
Về tới nơi, xe vừa phanh lại thì Thẩm Mặc cũng bị làm cho tỉnh lại, cậu lơ mơ nhìn xung quanh, thấy vòng tay quen thuộc đang ôm lấy mình thì mới an tâm " Em đói quá".
Thẩm Kỳ dùng chăn mỏng đắp lên người Thẩm Mặc rồi mới bế cậu ra khỏi xe đi vào nhà, trời đã tối nên gió cũng trở nên se lạnh hơn ban ngày " Ngoan, sẽ cho em ăn ngay đây".
" Ưm, em sẽ ngoan" Thẩm Mặc vẫn hơi ngái ngủ, đáp lại theo thói quen.
Thẩm Kỳ để bác sĩ tư nhân làm quản lý dinh dưỡng của Thẩm Mặc cho nên bữa ăn hôm nay thanh đạm hơn hẳn mọi lần, nhiều rau hơn, cách chế biến cũng ít gia vị hơn, tránh tạo ra mùi quá nồng.
Thẩm Mặc quả thực là có thể ngửi được mùi này, cậu mừng tới phát khóc, xem ra bệnh của cậu không chữa tự khỏi luôn rồi, quá hạnh phúc, quá vui sướng.
Thẩm Mặc muốn ăn mà còn ngại, muốn chờ Thẩm Kỳ ngồi xuống, tay cũng không muốn động nữa, đã hoàn toàn bị Thẩm Kỳ chiều hư rồi.
Anh ôn nhu đút cho cậu ăn từng ngụm.
" Tự dưng hôm nay em thấy mỏi lưng quá, sao vậy nhỉ?"
Thẩm Kỳ nhớ tới sách cẩm nang nói, thai phụ trong thời gian này đứng hoặc