Thẩm Mặc núp sau lều nghe điện thoại, thật lâu rồi sư phụ của cậu mới lại gọi điện, có thể nói mỗi lần sư phụ gọi đến thì cậu đều sẽ có tiền, bởi vì sao ư? Thẩm Mặc không thích gặp người lạ, cậu cũng không tiết lộ thân phận cho nên mỗi khi có đơn đặt hàng đều là sư phụ giúp cậu nhận sau đó liên lạc lại với Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc không hiểu về kinh doanh, cũng như không biết luôn thân phận của khách hàng, đều là sư phụ giúp cậu chọn lọc khách hàng, không phải ai cũng sẽ được chấp nhận, sư phụ cũng giúp cậu định giá sản phẩm, tránh cho cậu bị người ta hố mất.
Quả đúng là có đơn hàng, thậm chí còn là một đơn lớn, khách hàng yêu cầu bản nhạc trong hộp nhạc là bản độc quyền, mang phong cách trong sáng, nhẹ nhàng, còn yêu cầu hộp nhạc được thiết kế giống như một sân khấu thu nhỏ, bên trên có hai hình nhân khiêu vũ.
Tính ra trừ vấn đề bản nhạc thì những cái khác cũng không tính là khó khăn, có điều sẽ mất một khoảng thời gian để hoàn thành.
Vừa tưởng tượng ra hình mẫu thiết kế trong đầu, cậu liền hừng hực ý tưởng và khí thế, chỉ muốn ngay lập tức về lại xưởng nhỏ của cậu bắt tay vào làm luôn.
Khi cậu nghe điện xong đi ra thì thấy Thẩm Hà mặt mày ủ rũ còn có Thẩm Kỳ và Thẩm Quân đang thu dọn lều trại.
Cậu liền hỏi " Có chuyện gì vậy ạ?".
Thẩm Hà vốn đang bực mình, có người mở đầu cho cậu ta phát ti3t liền nói liên tục " Xui xẻo, mọi lần vẫn không sao, lần này có cậu đi cùng liền xui xẻo, bên quản lý khu vực báo tới hôm nay sẽ có giông bão đột ngột kéo đến cho nên không thể tiếp tục theo kế hoạch" cậu ta nói xong còn hừ một tiếng.
Thẩm Mặc không thèm để ý thái độ của cậu ta " Vậy là bây giờ liền quay về ạ?" dù sao cậu cũng không mong chờ chuyến đi này cho lắm, cậu chỉ mong chờ chuyến du lịch của cậu và anh cả mà thôi, chỉ cần cậu đỗ được vào ngôi trường kia thì anh sẽ đưa cậu đi du lịch, chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Nghĩ tới đây liền không nhịn được mà khẽ mỉm cười, dĩ nhiên là len lén cười một chút mà thôi.
Thẩm Quân đang ở gần đó nghe thấy thì trả lời " Về không kịp đâu, chúng ta thu dọn đồ đạc, lái xe về khách sạn gần đây lánh bão một hôm, khi nào thời tiết ổn định lại thì quay về".
" Dạ, em hiểu rồi, cảm ơn anh hai".
Nghe một câu này Thẩm Quân cảm giác cả người dễ chịu hẳn, anh vốn nghĩ Thẩm Mặc sẽ có thành kiến với anh vì dù sao hồi trước những gì cậu trải qua cũng không ít.
Nghe một tiếng anh hai này làm cho anh nhẹ bớt lòng một chút, có lẽ anh vẫn có cơ hội để sửa sai.
Thẩm Mặc quay về lều của cậu và Thẩm Kỳ, giúp anh thu dọn đồ đạc.
Vốn cũng không có bao nhiều đồ cho nên rất nhanh đã xử lí xong.
Ngay khi bọn họ vừa kịp lên xe rời đi thì trời bắt đầu nổi cơn giông, gió thổi hun hút, mây đen kéo đến thật nhanh, sấm chớp cũng liên tục nổ vang.
Thẩm Quân có nhiều kinh nghiệm lái xe trong thời tiết xấu cho nên anh nhận lấy ghế lái, Thẩm Mặc, Thẩm Kỳ ngồi đằng sau.
Vốn dĩ Thẩm Hà ngồi đằng trước cùng Thẩm Quân nhưng thấy hai người ngồi phía sau nên cũng muốn chen chúc một ghế.
Xe băng băng chạy thẳng vào thành phố, bỗng một tia sét đánh xuống gần đó, tiếng nổ vang khiến Thẩm Mặc sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng ôm lấy đầu.
Bên kia Thẩm Hà vốn chỉ giật mình một cái, thấy Thẩm Kỳ có ý định muốn an ủi Thẩm Mặc cho nên cậu ta kéo lấy tay anh, dụi đầu vào vai anh nức nở " Anh cả, em sợ quá".
Bên kia Thẩm Mặc đã sợ tới mặt tái mét, cậu không sợ ma, không sợ độ cao, không sợ không gian hẹp nhưng cậu lại mắc chứng sợ tiếng động lớn, giống như tiếng sét vừa rồi làm cậu cảm giác như tim muốn nhảy ra ngoài, lồ ng ngực câng chặt.
Thẩm Kỳ vội ôm bé con vào lòng, mặc cho bên tay kia bị em trai của mình kéo lấy ôm.
Thẩm Kỳ vẫn không rõ cảm xúc của mình đối với Thẩm Mặc là như thế nào, anh chỉ biết bản thân muốn bảo vệ cậu, không muốn cậu bị tổn thương, nói là thích thì có thích, nhưng là kiểu thích nào thì anh lại không rõ ràng, vẫn luôn nghĩ là anh yêu thích nhóc con vì cậu là em trai của anh.
Cho tới lúc này khi em trai thật sự của anh đang nũng nịu đòi anh an ủi thì Thẩm Kỳ lại không hề