Mặc dù Thẩm Mặc cảm thấy đã khỏe hơn nhiều nhưng Thẩm Kỳ vẫn không cho cậu ra khỏi nhà.
Hôm nay ở nhà cũng nhận được một bức thư được gửi đến, thì ra là thư trúng tuyển của cậu.
Quả không ngoài mong đợi, Thẩm Mặc thật sự đỗ được vào đại học B, có thể nói là ngôi trường nổi tiếng nhất của thành phố này rồi.
Cậu muốn mau chóng chia sẻ niềm vui này tới anh trai, lại bắt gặp Thẩm Hà khoan thai dậy muộn.
Tối Qua Thẩm Quân đã vội vã trở lại quân doanh rồi.
Cũng may trời cũng bắt đầu trở lạnh nên Thẩm Mặc có thể mặc áo kín để che đi vết cắn trên cổ.
Thẩm Hà không để ý nhiều tới cậu, dạo này cảm giác cậu ta hơi bị bình thường tới mức lạ lẫm, có đôi khi bản thân cậu sẽ vô tình quên mất còn có cậu ta ở nhà.
Thẩm Hà thường xuyên dậy muộn vì phải học online, trường học của cậu ta ở bên Mỹ nên lúc lên lớp cũng là lúc nửa đêm cho nên sáng mới dậy muộn, thức đêm tâm trạng lẫn thể lực đều cạn kiệt.
Với lại cậu ta còn đang phải xử lí vấn đề có người cáo trạng cậu ta gian lận và vài vấn đề khác.
Hiện tại trường học còn chuẩn bị ra thông cáo cho cậu ta thôi học, Thẩm Hà dùng gần như hết tiền tiết kiệm bản thân dành dụm để mua chuộc cũng chỉ nhận được kết quả nếu cậu ta chủ động thôi học thì nhà trường sẽ bỏ qua cho.
Ít nhất đỡ hơn bị đuổi học, không học ở đó thì còn nơi khác, còn nếu bị đuổi học thì rất khó xin lại vào trường khác.
Cũng tiện đây cậu ta đang tính sẽ định cư tại đây luôn có lẽ sẽ chuyển trường về đây.
Nghe nói đại học B là trường học tốt nhất tại thành phố này, cậu ta liền gửi đơn tới đó, cũng đã được thông qua.
Bởi vì chương trình học ở Mỹ khác với trong nước nên cậu ta mặc dù đã học năm hai nhưng vẫn phải bắt đầu lại từ năm nhất.
Mấy ngày nay Thẩm Hà quá mệt mỏi bởi chuyện bên trường học nên không đủ sức kiếm chuyện với Thẩm Mặc nữa.
Thẩm Mặc không hiểu sao cậu ta lại tiều tụy tới vậy nhưng cũng mặc kệ, cậu không thích dây dưa với cậu ta.
Thẩm Mặc chạy lên phòng, gọi video cho Thẩm Kỳ, điện thoại chưa tới vài giây đã có người bắt máy.
Cậu khoe anh đầu tiên là giấy xác nhận điểm thi cao khảo, cậu đạt hạng nhất toàn trường, sau đó là giấy trúng tuyển của đại học B, vô cùng vui sướng mà kể cho anh nghe.
Thẩm Kỳ đang họp, cấp dưới đều đang vô cùng căng thẳng lại thấy sếp nhìn vào màn hình laptop mà mỉm cười, ánh mắt có vẻ rất tán thưởng và tự hào.
Người đang phát biểu kế hoạch quá tập trung vào bài thuyết trình nên không để ý, đến khi anh ta kết thúc kèm đưa mắt nhìn tới chỗ chủ tịch chờ đánh giá thì nhìn thấy ánh mắt này của anh, anh ta tưởng rằng chủ tịch có ý muốn tán thưởng mình nên ra sức cảm ơn.
Mười giây sau, vị tổng tài tươi cười kia gật đầu một cái rồi tắt màn hình gọi điện, anh ngẩng đầu lên khuôn mặt lại trở lên lạnh lùng khiến người nhân viên vừa phát biểu khi nãy không kịp quay xe.
Cũng may hình như vừa rồi tâm trạng của Thẩm Kỳ vừa được sạc đầy cho nên mặc dù là đang nhận xét phê bình bản kế hoạch nhưng anh nói một cách khiến mọi người cảm nhận được sếp của họ hôm nay tâm trạng rất tốt.
Chưa đầy một tháng nữa là phải nhập học, còn phải nộp bản sao chứng nhận tốt nghiệp cao trung lên phòng quản lý của trường đại học nên Thẩm Mặc tranh thủ một hôm đi tới trường.
Cậu đi tới văn phòng quản lý, tới bên dưới tòa nhà liền gặp Phong Hi đang ngồi thẫn thờ ở đó.
Cậu ta thấy Thẩm Mặc tới thì nhanh chóng chạy lại, còn có cả đàn em của cậu ta theo sau.
Thẩm Mặc cho rằng bọn họ lại tới tìm mình kiếm chuyện nên cố ý quay đầu chạy về hướng khác.
Đám Phong Hi thấy vậy thì đuổi theo cật lực, vừa chạy còn không ngừng hô đứng lại.
Tới mức ầm ĩ khiến giáo viên phải ra can ngăn, người can ngăn vậy mà lại là một thầy giáo già trọc đầu, Thẩm Mặc cố nhớ lại, hình như là thầy giáo ở văn phòng quản lý.
" Hai em không được đánh nhau" Ông ấy nói sau đó chỉ vào mặt Thẩm Mặc nói " Bạn học này, em đừng gây sự với Phong Hi nữa".
Thẩm Mặc sửng sốt " Em gây sự? Thầy không thấy là cậu ta đuổi theo em sao?".
Phong Hi đuổi theo chạy lại đây thì mệt bở hơi tai, nói không ra hơi.
Thầy giáo kia ánh mắt rất khinh thường Thẩm Mặc " Em không gây sự tại sao Phong Hi lại đuổi theo, rõ ràng em mới là kẻ tầu têu".
Thẩm Mặc cạn lời rồi, cậu không nói không gì liền muốn rời đi, không muốn tốn thời gian với đám người này, vậy mà thầy giáo kia lại giữ tay cậu lại " Lời tôi nói em không coi ra gì phải không, giấy xác nhận tốt nghiệp của em còn nằm trong tay tôi, hôm nay không xong chuyện này thì đừng hòng lấy về".
Chuyện là ông giáo này có một học trò cưng, là người luôn giữ top 1 trong các kì thi xếp hạng, vô cùng nổi bật khiến lão vô cùng tự hào, nhưng đột