Công ty có một số vấn đề cần Thẩm Kỳ trở về để xử lí nên anh phải tranh thủ ngồi máy bay trở về thành phố B, lúc này đã gần trưa nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Quân trở về.
Bình thường Thẩm Kỳ sẽ không quản chuyện của đứa em trai này, dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi, đều có những điều cá nhân, có điều anh có một linh cảm xấu.
Thẩm Kỳ gọi cho Thẩm Quân vẫn không thấy nghe máy nên hơi sốt ruột, nghĩ đi nghĩ lại với thân thủ của Thẩm Quân hẳn là không có ai có thể ra tay với em trai anh thì mới tạm thời cho qua.
Thẩm Kỳ xử lí công việc nhanh chóng rồi trở về nhà Thẩm cũ lấy một ít đồ, thấy có một chiếc xe lạ đỗ ngay trước cổng nhà thì khó hiểu dừng xe cách đó một đoạn.
Ngay sau đó anh thấy Thẩm Quân bị một người đàn ông cao lớn dìu xuống xe trông giống như đã bị thương không nhẹ.
Anh vội vàng đi xuống chạy tới đỡ một bên Thẩm Quân hỏi han, sự xuất hiện của anh làm cho hai người kia giật hết cả mình.
" Sao lại bị thương?".
Thẩm Quân lúng túng giả vờ đứng thẳng lên " Nào có, em làm sao lại bị thương được".
Thẩm Kỳ âm thầm đánh giá " Nếu không em tự đi vào nhà đi".
Thẩm Quân khẽ tròn mắt, cố nhịn bước mấy bước nhưng đau tới nhăn cả mặt, anh lén trừng cái người đã gây ra cái tội nghiệt này.
Kỳ Gia Phóng lập tức giúp vợ mình giải vây " Là thế này Thẩm tổng, hôm qua em ấy uống say đi cầu thang bị trượt chân ngã dập mông mấy chục cái, tôi vô tình phát hiện ra nên đưa em ấy về dưỡng thương, em ấy xấu hổ nên mới không nói thẳng với anh".
Thẩm Quân nghe xong thì cạn lời nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đúng vậy, thà như vậy còn hơn là để anh cả biết cái chuyện kia.
Thẩm Kỳ nhíu mày, trên đầu như hiện lên dấu ba chấm, anh nhìn đứa em trai đã lên hàm tướng trong quân đội, mặc dù lí do rất khó tin nhưng anh vẫn tạm thời chấp nhận, bắt tay với Kỳ Gia Phóng " Cảm ơn anh đã chăm sóc cho em trai tôi, mời anh vào nhà uống nước".
Kỳ - vô liêm sỉ- Gia Phóng lập tức cười nụ cười ngoại giao tiêu chuẩn đồng ý.
Anh chủ động đi tới đỡ Thẩm Quân khiến Thẩm Kỳ cảm thấy khó tin mà nổi lên nghi ngờ.
Anh nghe nói vị thượng tướng này nổi tiếng là rất nghiêm túc và khó gần, coi như em trai anh là cấp dưới của anh ta thì cũng không tới mức thân mật như vậy chứ, chưa kể tuổi tác của Kỳ Gia Phóng với Thẩm Quân cũng cách nhau những 10 tuổi, Thẩm Kỳ cũng là người đàn ông có xu hướng đó nên chỉ cần nhìn ánh mắt của gã kia đã biết anh ta có ý với em trai anh, nếu thật sự là cái kia chẳng khác gì trâu già gặm cỏ non.
Thẩm Kỳ vừa đi vừa nghĩ, chả bù cho anh và bé con hợp đôi như vậy, nhưng anh chợt nhận ra bé con vừa tròn 18 tuổi, anh qua lần sinh nhật lần trước thì anh cũng đã 28, so ra cũng chả hơn chả kém hơn là bao, nhưng bản thân làm sao sẽ là trâu già gặm cỏ non, ít nhất anh còn trẻ hơn tên kia tới 7 tuổi.
Vừa vào tới nhà, Thẩm Quân bị đỡ tới sô pha ngồi nghỉ, Thẩm Kỳ thì tự mình đi lấy nước tới mời khách.
Sau khi cả ba người ngồi vào bàn thì không khí trở nên im lặng không một tiếng động rất gượng gạo.
Thẩm Kỳ vừa nâng ly nước lên uống nói " Hai người khai thật ra, nếu không thì đừng trách".
Thẩm Quân mím môi hạ thấp sự tồn tại.
Kỳ Gia Phóng nở nụ cười tiêu chuẩn đáp.
" Ánh mắt của Thẩm tổng thật cao cường, hai người chúng tôi thật ra đúng là đã là một đôi, Thẩm Quân em ấy còn đã đồng ý gả cho tôi".
Thẩm Kỳ bị sặc nước, anh nén cơn ho lại, anh đã đoán được hai người này có thể là tầng quan hệ đó, nhưng không ngờ em trai mình lại bị lừa bán nhanh như vậy.
" Từ khi nào?".
Kỳ Gia Phóng đáp " Sáng nay".
Thẩm Kỳ liếc nhìn Thẩm Quân, hai anh em bọn họ đều là người cơ trí nhưng năm xưa cha lại chỉ chọn Thẩm Kỳ làm người thừa kế không phải bởi vì