Thẩm Kỳ đột nhiên bị Kỳ Gia Phóng kéo đi, Thẩm Mặc chỉ kịp nghe anh nói ngồi đó đợi anh quay lại nên cậu cũng ngoan ngoãn ngồi đợi ở một góc.
Thẩm Kỳ sau khi vào phòng của Kỳ lão gia tử thì thấy em trai mình đang ngồi cạnh ông ấy có vẻ nói chuyện rất thân thiết, anh quay ra hỏi Kỳ Gia Phóng " Chuyện gì đây?".
Kỳ Gia Phong chưa kịp trả lời, Kỳ lão gia tử thấy Thẩm Kỳ đến thì lập tức mời anh ngồi xuống, còn sai Kỳ Gia Phóng rót cho anh một chén trà.
Kỳ Gia Phóng cũng không ngại lấy lòng anh vợ, nói gì chứ người này là yếu tố chính xem anh ta có lấy được vợ hay không đấy, rót trà đã là cái gì.
Thẩm Kỳ không quen uống trà nên chỉ nhấp một ngụm lấy lệ.
" Kỳ lão gia không biết gọi cháu tới đây là có chuyện gì muốn thảo luận?".
Kỳ lão gia tử cười hiền từ, biết Thẩm Kỳ không thích vòng vo nên ông vào thẳng vấn đề " Thẩm Kỳ à, ta già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chỉ mong có một người có thể ở bên đứa con trai này của ta, ta thấy rằng Thẩm Quân và Gia Phóng, hai đứa nó tâm đầu ý hợp, lúc nãy Thẩm Quân cũng đã đồng ý với ông già này gả vào nhà họ Kỳ rồi, cháu xem, có thể hay không tác thành cho chúng nó?".
Thẩm Kỳ nhíu mày nhìn Thẩm Quân, Thẩm Quân cũng đành đánh mắt sang chỗ khác không dám cùng anh cả đối mắt " Kỳ lão gia sao lại nghĩ như vậy, cháu thấy ông vẫn còn khỏe lắm mà, hai người này thời gian còn nhiều, cũng không vội, đợi thêm vài năm đi".
Kỳ lão gia tử thầm nghĩ, không vội cái gì chứ, con trai ông đã 35 tuổi rồi, đợi thêm vài năm nữa chẳng phải gần 40, lúc đó ai còn thèm nữa chứ " Không không! Khụ...khụ...thực ra sức khỏe của ta gần đây không tốt cho lắm, sợ là không chờ được tới lúc đó, không bằng thế này đi, ta với cháu làm một cái trao đổi".
Thẩm Kỳ nhướn mày " Trao đổi gì ạ?".
Kỳ lão gia tử liền tiếp lời " Không phải cháu với Mộng Nhiên có cái hôn ước sao, thật ra khi đó hai nhà liên hôn cũng không có xác định là ai lấy ai, chỉ là muốn hai nhà liên hôn với nhau mà thôi, vừa hay cháu với Mộng Nhiên thích hợp nên bọn ta mới chọn hai đứa, ta muốn làm cái trao đổi, đổi thành liên hôn giữa Thẩm Quân và con trai nhỏ của ta, như vậy coi như hôn ước giữa cháu và Mộng Nhiên xóa bỏ, dù sao hai đứa cũng không có tình cảm với nhau".
Thẩm Kỳ nếm thử cảm giác gừng càng già càng cay, quả nhiên cổ nhân không nói khoác, anh rất hứng thú với việc trao đổi này, dù sao nhà họ Kỳ cũng không ép anh lấy Kỳ Mộng Nhiên được, nhưng miệng đời khó tránh sẽ gây ra những tổn thương cho Thẩm Mặc, chỉ cần nhà họ Kỳ trước tên công bố giải thể hôn ước vậy thì sau này có công khai ra thì bé con của anh sẽ không bị người ta đám tiếu nữa.
Dù sao Thẩm Quân cũng có tình cảm với tên họ Kỳ kia, không bằng tác thành cho bọn họ.
Thẩm Kỳ giả bộ suy ngẫm hồi lâu khiến mọi người đều sốt ruột không thôi, cuối cùng anh cũng mở miệng, chủ yếu vì muốn nhanh chóng giải quyết còn ra quay lại với bé con, sợ cậu ở ngoài đó một mình sẽ gặp chuyện gì.
Anh nhìn Thẩm Quân hỏi ý, thấy em trai mình dường như không có ý kiến gì, đã hoàn toàn bị người lừa bán mất rồi " Được, cháu đồng ý với ông".
Kỳ lão gia tử vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn cố nén lại, bình tĩnh nói " Vậy không bằng hôm nào ta tới Thẩm gia đưa sính lễ bàn chuyện cưới hỏi có được không?".
Thầm Kỳ gật đầu " Được, báo trước cho cháu là được".
......
Cùng lúc đó ở bên ngoài sảnh phòng tiệc.
Thẩm Mặc đang ngồi một chỗ bỗng có ba cô gái trông khá xinh đẹp đi lại đây, hình như là tiểu thư nhà nào đó.
Cô gái ở giữa mặc váy màu phấn hồng, có vẻ là người có tiếng nói nhất, Thầm Mặc không nghĩ bọn họ sẽ dừng trước mặt mình, cô gái gái ở giữa mở miệng khinh thường " Đúng là cái loại gì cũng dám bám lên cành cao muốn thành phượng hoàng".
Thẩm Mặc nhíu mày " Cô là ai?".
Cô gái kế bên cô ta trả lời, giọng nói chanh chua vô cùng " Mày là cái thứ gì mà dám nói chuyện với chị Lệ, không biết ở đâu chui ra một cái tình nhân cũng dám bám vào Thẩm tổng, chỉ có chút tư sắc có vài phần giống với chị Lệ liền cho rằng bản thân đã thành phượng hoàng rồi à?".
Thẩm Mặc thật sự không hiểu bọn họ nói cái gì, cái gì mà tình nhân, cái gì mà phượng hoàng " Tôi không hiểu các cô nói cái gì".
Cô ta liền trả lời lại " Aiya, thật đáng thương, Thẩm tổng không nói với mày à, từ hồi ở trường học, người anh ấy thích là chị Lệ, nhưng chị Lệ lại đi du học khiến hai người xa cách, mày chẳng qua là thứ thế thân Thẩm tống kiếm về để vơi đi nỗi nhớ chị Lệ mà thôi, hôm nay chị ấy về nước rồi, mày liền chuẩn bị cút đi là vừa, còn dám khoác tay Thẩm tổng cùng đi vào, không biết thân biết phận".
Nếu Thẩm Quân ở chỗ này thì sẽ nhận ra ngay cô gái này chính là Hàm Vận Vận đã dính lấy anh trong buổi tiệc họp lớp lần trước.
Cô ta vì nâng cao vị thế của mình, không tiếc hẹn