Thẩm Mặc đang lại một lần nữa giằng co với đám người đã đưa anh trai của mình đi mất, nước mắt nước mũi đều chảy ra vì đau đớn và tuyệt vọng, cánh tay trái quá đau đớn, máu thấm đỏ cả người cậu.
Cậu cố gắng đuổi theo bọn họ nhưng thân hình quá nhỏ bé, bị vấp ngã liên tục.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên gọi " Thẩm Mặc! mau tỉnh dậy, Mặc Mặc!".
Thẩm Mặc ngơ ngác, hình như người đó đang gọi cậu nhưng cậu đâu phải tên là Thẩm Mặc, cũng không biết ai tên là Thẩm Mặc cả.
Nhưng tại sao cậu lại biết người đó gọi mình cơ chứ? Hơn nữa âm thanh đó phát ra từ đâu? Giống như vang lên từ trong đầu cậu vậy, nghe thật quen thuộc.
Cậu tự hỏi bản thân mình là ai nhưng cũng không tài nào nhớ ra được, Thẩm Mặc cảm giác người kia rất quan trọng với cậu nhưng anh trai đối với cậu cũng vô cùng quan trọng, cậu phải đuổi theo đám người kia để cứu anh trai đã.
Đến khi cậu một lần nữa bị đám người kia đẩy ngã xuống sông, cậu tuyệt vọng tới tận cùng mà khóc lớn.
Giấc mơ lại lặp lại cảnh chiếc xe lao xuống vực, cậu hết lần này tới lần khác chứng kiến cha mẹ chết ngay trước mắt mình, máu thấm ướt cả áo cậu.
Thẩm Mặc khó khăn bò ra khỏi xe, cậu cố gắng kéo anh trai của mình ra khỏi chiếc xe sắp phát nổ.
" Anh...!hức...cố lên...!lần này em nhất định...hức...phải cứu được anh".
Đúng lúc này Thẩm Mặc nghe thấy giọng nói của ai đó đang nức nở, người đó gọi cậu là Nathan.
" Nathan! Nathan bé nhỏ của anh!".
Thẩm Mặc đầu đau như búa bổ, cậu lấy tay đập mạnh lên đầu mình.
Anh trai trong giấc mơ của cậu dần tan biến vào hư không, toàn bộ những thứ trước mắt hóa thành một màu đen tuyền, chỉ có một ánh sáng nhỏ ở phía xa.
Thẩm Mặc nhào lên muốn giữ hình ảnh anh trai đang mờ dần vào bóng tối nhưng không thể nào với tới, giống như toàn bộ hy vọng đều biến mất.
Thẩm Mặc khuỵu xuống ôm đầu đau đớn, cậu nhớ ra rồi, cậu tên là Nathan là anh trai của cậu đang gọi cậu.
Thẩm Mặc gọi vọng lên " Anh ơi! anh đang ở đâu?".
Nơi có ánh sáng ở xa xa vang tới tiếng nói của anh trai " Anh đang ở đây! Đừng tìm kiếm trong giấc mơ nữa, anh trai em đang ở đây!".
Tới lúc này Thẩm Mặc mới chịu buông bỏ chấp niệm mà thoát ra khỏi giấc mơ không có hồi kết kia, cậu cứ chạy mãi tới nơi có ánh sáng đó, chạy thật nhanh thật nhanh, cơ thể của cậu cùng càng ngày càng lớn lên, từ một đứa trẻ 3 tuổi trở thành một thiếu niên 18 tuổi, bước chạy cũng ngày càng dài hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, tới khi cậu chạy vụt qua cánh cổng ánh sáng trước mắt thì trước mắt tối sầm lại.
Thẩm Kỳ thấy Thẩm Mặc mở mắt ra thì anh mừng tới rơi nước mắt,