Mùa đông là mùa thích hợp để uống canh gà nóng hổi.
Lâm Miên nhịn hơn hai tiếng chờ canh gà hầm nấm trên bếp sôi sùng sục nổi lên bọt khí, cậu ngủ một giấc, trời đã tối rồi, canh gà vừa lúc có thể múc ra, bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng lại ấm áp, chỗ nào cũng có mùi thơm, cậu thỏa mãn hít sâu một hơi, lỗ chân lông cũng thoải mái thư giãn.
Vừa mới múc canh gà ra, cậu đã nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cậu đi chân trần ra ngoài xem, quả nhiên nhìn thấy Tạ Đình đang cởi giày ở huyền quan, người đàn ông mặc áo len lông dê màu nâu nhạt, áo khoác tùy tiện vắt trên tay, mái tóc dày còn dính chút hoa tuyết nhỏ tí xíu. Dường như nhận ra ánh mắt của Lâm Miên, hắn ngước cổ lên, để lộ khuôn mặt thâm tình tuấn lãng.
Bất kể có nhìn bao nhiêu lần, Lâm Miên đều cảm khái khuôn mặt này của Tạ Đình chính là kết quả của tạo hóa bất công, đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu cam tâm tình nguyện đi theo Tạ Đình gần hai năm.
Cậu đi tới, làm tròn phận sự của một người vợ nhận lấy áo khoác trên tay Tạ Đình, dùng giọng điệu mềm mại nói:" Bên ngoài có lạnh không, em hầm canh gà, múc cho anh một bát nhé?"
Tạ Đình nói được, giữa hai hàng lông mày mang theo chút mệt mỏi, sau đó đi tới phòng khách ngồi xuống.
Lâm Miên là một tình nhân vô cùng tri kỷ, sợ canh gà nóng làm bỏng Tạ Đình còn lấy một quyển sách nhỏ khẽ phẩy phẩy, cậu cảm thấy làm vài chuyện vụn vặt cũng chẳng phiền toái gì, phục vụ kim chỉ chí cao vô thượng chính là tôn chỉ của cậu
Cậu không ngồi lên ghế salon mà co chân ngồi bên chân Tạ Đình, nhìn Tạ Đình uống canh, còn giương mắt như một chú chó con cầu chủ nhân khích lệ, cậu vừa thưởng thức hầu kết cùng hàm dưới khẽ chuyển động khi nuốt canh của Tạ Đình, vừa nở nụ cười hiền hòa, hỏi:" Uống ngon không?'
Tạ Đình hiển nhiên đã bị vẻ mặt này của cậu lấy lòng, bàn tay vừa bưng bát còn mang theo nhiệt độ áp lên má Lâm Miên, rất hào phóng mà khích lệ :" Rất không tệ."
Lâm Miên ngoài miệng bảo anh thích là tốt rồi, trong lòng lại thầm nói nhỏ, ninh hai giờ hai mươi lăm phút đồng hồ, còn có thể không ngon sao?
Uống canh xong, Lâm Miên đứng dậy vòng tới phía sau Tạ Đình, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương cho hắn. Dạo gần đây công việc của Tạ Đình bề bộn, thường xuyên nói mình đau đầu, Lâm Miên liền chạy tới tiệm mát xa học vài chiêu, tuy rằng tay nghề còn non nhưng với Tạ Đình như vậy là đủ rồi.
Phí học mát xa là ba ngàn năm, nên bảo Tạ Đình mua cho cậu thứ gì thì được nhỉ?
Cậu còn đang suy nghĩ vẩn vơ xem nên chọn giá trị hay chọn bề ngoài thì đã nghe thấy Tạ Đình nói:" Tối mai Lý Viên về nước."
Động tác trên tay Lâm Miên hơi dừng lại, à lên một tiếng.
Tạ Đình dường như đã phát hiện cậu đang thất thần, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Lâm Miên, thấy đôi mắt có mấy phần giống Lý Viên của cậu hơi rũ xuống, tựa như chua chó con không được ăn xương, cười như không cười nói:" Không muốn anh đi gặp y?"
"Không phải." Lâm Miên lắc đầu, cậu biết Tạ Đình muốn nhìn thấy vẻ mặt gì của cậu, cố ý nháy mắt, hơi rưng rưng nở nụ cười uất ức :" Anh đi đi, em ở nhà chờ anh."
Tạ Đình mặc dù có chút lãnh đạm, mấy năm nay Lâm Miên đã thăm dò được tính tình chả hắn, thật ra người này chính là mạnh miệng nhẹ dạ, chỉ cần cậu lộ ra vẻ mặt cầu xin tha thứ, Tạ Đình nhất định sẽ mềm lòng, cho dù cậu chỉ là một thế thân có dung mạo giống Lý Viên, Tạ Đình cũng chưa từng bạc đãi cậu.
Quả nhiên, Tạ Đình nghe thấy vậy, vỗ vỗ đùi mình, Lâm Miên lập tức vòng qua ngồi lên đùi hắn, không nói một lời chờ Tạ Đình mở miệng, biểu tình vừa vô tội vừa đáng thương.
"Nếu em không vui có thể nói thằng."
Lâm Miên lắc đầu:" Em không có gì không vui cả."
Cậu thật sự không buồn, chỉ là đang suy nghĩ chính chủ đã trở lại, hàng nhái cậu đây có thể được trả bao nhiêu, ít nhất Tạ Đình cũng phải hào phóng cho cậu một một khoản phí chia tay chứ nhỉ.
Tạ Đình nhiều của, hai mươi sáu tuổi đã là giám đốc của hai công ty cổ phần lớn, muốn lên giường với hắn, tối thiểu cũng phải có cái mặt đẹp, huống hồ mình đã theo hắn hai năm, phòng ở, nhà, xe cái gì cũng không thiếu, nếu cậu giả bộ đáng thương hơn chút nữa, có lẽ Tạ Đình cũng sẽ mềm lòng, còn có thể cho cậu nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, biểu tình khó chịu chả Lâm Miên suýt chút nữa không duy trì nổi mà cười ra tiếng, cậu vội vã vùi đầu vào gáy Tạ Đình, ngửi hương nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, che dấu sung sướng của bản thân.
Tạ Đình lại cho rằng cậu thật sự khó chịu, hai năm qua, với tư cách là một tình nhân một chút tật xấu cũng không có, trên giường đủ khéo léo, dưới giường càng cẩn thận tỉ mỉ, chưa bao giờ nóng nảy ồn ào với hắn, tay nghề nấu ăn còn rất tuyệt, mà vừa ý hắn nhất vẫn là gương mặt xinh đẹp của cậu, tất nhiên hắn cũng dung túng cho Lâm Miên mấy phần.
Hắn xoa xoa gáy Lâm Miên, thân mật hôn lên mặt cậu, giọng điệu từ xưa đến nay vẫn luôn lạnh lẽo có mấy phần mềm mại khó phát hiện :" Mỗi tháng tôi thêm 50 ngàn vào thẻ của em, thích gì thì tự mua nhé."
Lâm Miên lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng đến dị thường, chỉ mím môi thuần thục lộ ra một nụ cười cong cong, đây là cậu nhìn bức ảnh của Lý Viên rồi bắt chước, khi cậu cười như vậy nhìn giống Lý Viên nhất, Tạ Đình yêu thích vô cùng, cậu mừng thầm nhẹ mổ lên môi Tạ Đình một cái.
Tạ Đình bị cậu câu dẫn trong lòng ngứa ngáy, nhưng Lâm Miên đã đạt được mục đích của mình, rên lên một tiếng như chú cún con được ăn xương lộc cộc chạy vào phòng bếp uống canh.
Tạ Đình nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, càng ngày càng vừa lòng đẹp ý, hắn nghĩ, thế cũng rất tốt, hắn nghĩ hắn và Lâm Miên có thể tiếp tục sống cùng nhau như vậy.
Nhưng người mà ngài Tạ nghĩ cậu sẽ luôn một lòng một dạ với mình thậm chí sẽ vì hắn mà ăn dấm hiện giờ đang ngồi trong nhà bếp, sự thận trọng trên mặt bị tràng cười toàn răng