Lần này Lý Viên về nước để tập trung phát triển lâu dài, nói cách khác, y sẽ không đi nữa. Lâm Miên biết được tin tức này từ miệng Tạ Đình không khỏi nhất thời xúc động, tuy rằng quan hệ giữa cậu và Tạ Đình là quan hệ bao dưỡng, mà tốt xấu gì cũng ở cùng nhau hai năm, Tạ Đình đẹp trai, tính cách tốt, ở phương diện ấy cũng tốt, cái gì cũng rất tốt, Lâm Miên cảm thấy không biết cậu có vận chó ngáp phải ruồi gì mới gặp được kim chủ như vậy.
Sai đường chỉ sai một lần là đủ rồi, cậu định sẽ rửa tay gác kiếm, Tạ Đình là kim chủ đầu tiên của cậu, cũng là cuối cùng, tiền cậu kiếm được trên người Tạ Đình cũng đủ để cậu làm ăn một chút, chỉ cần không tùy ý phung phí, nửa đời sau của cậu có lẽ cũng an nhàn, đến lúc đó tìm một người tình nguyện ở bên cậu, nam cũng được nữ cũng được, cùng nhau chung sống.
Cậu vẽ ra cho mình một cuộc sống tươi đẹp sau này, càng nghĩ càng cảm thấy bỏ ra hai năm thanh xuân để đổi lấy cuộc đời mà mình mong muốn thật sự rất có lời, tuy rằng quá trình cũng không vinh quang đến vậy.
Lúc Lâm Miên tỉnh lại, Tạ Đình đã đi rồi, Tạ Đình rất bận, thường xuyên đi sớm về khuya, cậu cũng không có ý kiến, ngược lại rất vui vẻ thoải mái. Mới tỉnh không được bao lâu, điện thoại di động rung lên thông báo có tin nhắn mới, cậu mở ra xem, tất cả đều là khách hàng từ website bán đồ second-hand.
Cậu có rất nhiều túi xách và đồng hồ hàng hiệu, có cái là Tạ Đình chủ động mua cho cậu, có cái là cậu làm nũng để hắn mua, Tạ Đình vẫn cho là cậu thật sự yêu thích những thứ này, thật ra không phải, mỗi lần đồ đạc đến tay, Lâm Miên dùng một lần liền đem bán trên website bán đồ second-hand, những thứ đồ chỉ dùng để giữ thể diện này Lâm Miên không cần, chỉ có tiền mới là thật.
Cậu nhắn cho mỗi khách hàng có ý đồ trả giá bốn chữ đầy lãnh khốc:" Không được mặc cả."
Sau đó trở mình xuống giường rửa mặt.
Lâm Miên chưa từng học đại học, trước khi gặp Tạ Đình cậu đều đi làm công, cậu không có đầu óc buôn bán, năm ngoái cậu rút trong thẻ gần một trăm vạn, nhờ Tạ Đình giới thiệu cho một giám đốc ngân hàng. Lâm Miên cách một thời gian đều đi xem tiền trong tay mình có sinh lợi hay không, không thể không nói, người Tạ Đình giới thiệu cũng rất có thủ đoạn, ít nhất là trước mắt Lâm Miên chưa hao tổn một đồng nào, thậm chí còn lời vào sổ hơn mười vạn, cậu không dám tiêu nhiều, tiền này để dùng trong tình huống khẩn cấp. Cậu không còn nhà tư bản là Tạ Đình đứng sau lưng nữa, chỉ có thể làm chút chuyện nhỏ nhặt, Tạ Đình cười nhạo cậu nhát gan, cậu cũng thẳng thắn mà thừa nhận.
Cậu nghèo nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không để bản thân quay lại cuộc sống đó nữa, càng không có lá gan mạo hiểm.
Tối hôm qua Tạ Đình làm rất hăng, cả người Lâm Miên đều kêu gào đau nhức, nhìn thời gian vẫn còn sớm, phải đi mát xa, chờ đến khi cậu buồn ngủ lại nhận được điện thoại của Tạ Đình.
Cậu có chút mơ hồ, lầm bầm hỏi có chuyện gì vậy.
Giọng nói Tạ Đình mang theo ý cười, kêu cậu bảy giờ đến Tứ Quốc Chí ăn cơm, Tứ Quốc Chí là quán rượu nổi tiếng ở thành phố A, khách đến đó không giàu thì cũng quý, Lâm Miên nhờ phúc của Tạ Đình, may mắn đến được vài lần. Cậu vừa nghe Tạ Đình muốn mình đến đó ăn cơm, cơn buồn ngủ lạp tức bay sạch sành sanh:" Được ạ, chỉ hai chúng ta thôi sao?"
"Còn có mấy người bạn nữa."
Bạn bè của Tạ Đình cũng biết bên cạnh hắn có một người như Lâm Miên, thái độ với cậu coi như cũng ôn hòa, Lâm Miên cũng không ghét bọn họ.
Nhưng Lâm Miên vẫn hỏi nhiều thêm một câu:" Lý Viên cũng đi sao?"
Tạ Đình bên kia trầm mặc hai giây:" Ừ."
Lâm Miên nghe xong càng thêm hứng khởi, cậu chỉ từng nhìn Lý Viên qua ảnh chụp, chưa gặp được ngươi thật bao giờ, cũng không biết mình giống y đến mức nào, cho nên có chút hưng phấn, còn không thèm để ý thân phận thế thân đầy lúng túng của mình, cất giọng nói:" Vậy em muốn đi!"
Tạ Đình bên kia khẽ nhíu mày, biểu hiện của Lâm Miên hình như rất vui vẻ, trái lại càng làm cho hắn cảm thấy đối phương đang giấu đầu hở đuôi, hắn suy tư nói:" Nếu em không muốn thì..."
"Em muốn, em muốn." Lâm Miên đánh gãy lời Tạ Đình, thậm chí còn ngồi bật dậy:" Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm anh xấu hổ trước mặt Lý Viên. "