Đến bệnh viện, trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đã chờ ở đó rồi, ba người thay bộ quần áo ướt sũng trên người ra, lúc Lâm Miên rời khỏi phòng khám, Tạ Đình đang cùng Lý Viên đi xét nghiệm kiểm tra.
Cậu không tìm thấy người, không thể làm gì khác ngoài ngồi im ở chỗ cũ chờ đợi, qua chừng hơn hai mươi phút, Tạ Đình mang theo tóc tai ướt nhẹp mới xuất hiện trước mặt cậu. Lâm Miên không hiểu sao có chút sốt sắng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Đình, nghẹn nửa ngày mới yếu ớt giải thích :" Em tưởng anh biết bơi..."
Một câu này phát ra, sự bất mãn của Tạ Đình đã đạt tới đỉnh điểm, hắn bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Lâm Miên không vừa mắt, nếu không phải còn đang ở trong bệnh viện, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cậu một phen. Người đang nổi nóng, lời nói cũng không khống chế được mang theo tàn nhẫn, Tạ Đình sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng không hề dao động :" Tôi không muốn nhìn thấy em, cút về."
Từ khi bao dưỡng Lâm Miên tới nay, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt có nặng lời với cậu một câu, hắn đã lâu chưa dùng từ ngữ ác ý như vậy. Lâm Miên nghe xong thì sững sờ, có lẽ vì ngâm trong hồ quá lâu, lúc này hai mắt cậu đều ngấn nước không dừng lại được, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: rốt cuộc cũng tới rồi.
Bị Lâm Miên nhìn bằng ánh mắt mềm mại như vậy Tạ Đình không khỏi có chút hối hận vì đã nặng lời, nhưng bát nước đã đổ đi không thể thu về được, lời sắp nói ra cũng nghẹn trong họng mà nuốt không trôi, hắn không thể làm gì khác ngoài tiếp tục nghiêm mặt.
Biết rõ sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy, nhưng chân chính từ miệng Tạ Đình nói muốn cậu cút đi vẫn làm cho Lâm Miên có chút khổ sở, là bởi vì cậu không làm tròn bổn phận cứu Tạ Đình trước, hay là vì cậu cứu Lý Viên mà vẫn làm cho Lý Viên uống no một bụng nước, Tạ Đình đau lòng nên mới tức giận với cậu. Nhưng bất kể là lí do gì đi chăng nữa, một thế thân như Lâm Miên cũng cảm thấy đây là tử tội.
Không trách bây giờ Tạ Đình muốn cậu cút đi.
Tóc cậu ướt sũng, tuy đã thay quần áo nhưng hiện tại vẫn là mùa đông, thân thể bị nước vào vẫn cảm thấy không thoải mái, mà kim chủ đã lên tiếng rồi, cậu không dám không nghe theo, vội vàng gật đầu, biểu thị mình sẽ nhanh chóng cút đi.
Lâm Miên được trợ lý sinh hoạt của Tạ Đình đưa về, đến căn hộ của hai người, cậu để trợ lý đứng bên ngoài chờ một lát, sau đó vội vã xách theo hai vali hành lý ra nhét vào cốp sau.
Trợ lý từ trước tới giờ vẫn luôn biết đến sự tồn tại của cậu, thấy cậu khuân đồ đầu óc vũng có chút mờ mịt:" Cậu đang..."
Lâm Miên bộp một tiếng đóng cốp sau lại, nhún nhún vai:" Tạ tổng bảo em cút đi, sau này chúng ta khả năng sẽ không có cơ hội gặp lại." Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở mã QR hai chiều, tất nhiên đây là thực đơn của cửa hàng bánh ngọt nhà cậu, đến lúc bày rồi Lâm Miên vẫn không quên kéo thêm một khách hàng:" Nếu không thì anh quét một cái, rảnh rỗi thì đến chỗ em chơi, nể tình chúng ta đã quen biết nhiều năm, em bớt cho anh tám phần trăm."
Khóe miệng anh trợ lý không khỏi giật giật, nhưng vẫn thuận theo ý Lâm Miên quét mã hai chiều.
Lâm Miên có dự kiến trước, từ lúc Lý Viên về nước cậu đã cảm thấy mình rất nhanh sẽ phải cuốn gói rời đi, cho nên đã vẽ sẵn một đường lui an toàn cho mình. Cậu thuê một căn phòng gần cửa hàng đồ ngọt, tuy không sánh được với căn hộ hơn một trăm mét vuông của Tạ Đình nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Trợ lý đưa cậu đến nơi, không nhịn được hỏi nhiều một câu:" Lâm tiên sinh, cậu chắc chắn ý của Tạ tổng là như vậy sao?"
Trong ấn tượng của anh, bên cạnh Tạ Đình không có người nào trụ được đến hai năm, ngoại trừ câu, trong lòng anh trợ lý vẫn cảm thấy Lâm Miên đối với Tạ Đình có chút không giống hắn đối với cậu, nhưng không ngờ là lại tới mức này.
Lâm Miên dùng sức kéo vali xuống, nói:" Đúng vậy." Hắn còn muốn tôi cút đi, chẳng lẽ còn không đúng sao," Anh, em biết anh luyến tiếc em, nếu anh muốn gặp em thì cứ đến cửa hàng..."
Mắt thấy cậu lại chuẩn bị chào hàng, anh trợ lý vội vã lái xe chạy đi.
Phòng trọ của Lâm Miên đã được chủ nhà quét tước một lượt, lần này cậu chỉ cần trực tiếp xách đồ vào ở mà không cần tốn chút sức lực nào. Lâm Miên đẩy hành lý vào một góc, cả người ngồi phịch lên ghế sa lông mềm mại, nhẹ nhõm thở dài một tiếng.
Cho tới bây giờ cậu mới có cảm giác hết thảy bụi bặm đều đã lắng xuống rồi.
Không thể không thừa nhận, Lâm Miên đối với Tạ Đình vẫn có chút luyến tiếc. Từ nhỏ trong nhà cậu đã từng nuôi một chú chó, nhưng chỉ nuôi được một năm thì nó đi lạc, lúc đó cậu gào khóc mất ăn mất ngủ mấy ngày, bây giờ rời khỏi Tạ Đình, ngoại trừ trong lòng có chút chua xót cậu lại chẳng mảy may rơi một giọt nước mắt nào, có phải là do cậu cũng chẳng luyến tiếc Tạ Đình đến vậy.
Ý thức được mình đang so sánh Tạ Đình với chó, thậm chí còn hắn còn không bằng, Lâm Miên lập tức ngừng suy nghĩ.
Lâm Miên lười vận động, liền trực tiếp nằm co quắp trên ghế sa lông mà thiếp đi, thật bất ngờ, vậy mà cậu lại mơ thấy lần đầu tiên mình gặp Tạ Đình. Một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, ngồi trong căn phòng chằng chịt ánh đèn mờ ảo, lười biếng mà mê người, chờ đến khi cậu lại gần mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tạ Đình, hắn không cười, thần sắc có chút lạnh lùng, thoạt nhìn không dễ tiếp cận, nhưng chính khuôn mặt này lại làm