Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai từ bên ngoài sân thượng chiếu rọi vào phòng, ngoại trừ mảnh vỡ hỗn độn trên sàn nhà cùng vết thương trên chân Thẩm Phức, dường như sự tình đêm qua hết thảy đều chưa từng phát sinh.
Lúc cậu thật cẩn thận mà đỡ lan can xuống lầu, Lục Ký Minh đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa sáng.
Hắn ăn một phần, đối diện đặt một phần, nóng hổi, trong đó còn có tào phớ ngọt mà Thẩm Phức thích ăn nhất.
Bụng Thẩm Phức đã sớm kêu vang, cái gì cũng không nói nhiều, ngồi xuống liền ăn.
Chờ sau khi trong bụng ấm áp dễ chịu, cậu mới có tâm trạng ngẩng đầu, liếc Lục Ký Minh một cái.
Lục Ký Minh đang đang đọc tờ báo mới do đứa nhỏ phát báo đưa tới, vừa nhìn vừa nói: "Chờ lát nữa có người đưa em tới đường Nghi Dương."
Thẩm Phức có tinh thần hẳn lên, cũng không có tâm tình ăn tiếp nữa, gấp không chờ nổi mà ra cửa ngay lập tức.
Trước khi ra cửa, cậu còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lục Ký Minh khép tờ báo lại, lười nhác mà ngáp một cái, hướng cậu cười nói: "Lâu rồi cũng chưa được ăn thỏ xông khói xông, tôi gọi người đi mua, giữa trưa nhớ về ăn."
Thẩm Phức không trả lời hắn, xoay người đi ra ngoài.
Chờ xe chạy đến Thẩm trạch, đường Nghi Dương, Thẩm Phức mới hiểu được vì sao Lục Ký Minh dám để cậu một người tới đây.
Thẩm gia bị một đám người vây quanh, cậu vừa xuống xe, liền nhìn thấy Tần Nhạn đứng ở cạnh cửa chờ cậu.
Toàn bộ Thẩm gia bị vây thành cái thùng sắt đến nơi rồi, ba chị em bọn họ sợ là chỉ có mọc thêm cánh mới có thể chạy thoát.
Thẩm Phức cũng không thèm nhìn Tần Nhạn lấy một cái, đi ngang qua người hắn ta, Tần Nhạn cũng không có ý đi theo, vẫn đứng thủ ở cửa như cũ.
Thẩm Lệnh Nghi cùng Tiểu A ở trong nhà, nghe được thanh âm vội vàng xuống lầu.
Thẩm Phức trong lúc đứng cạnh cửa nhất thời sững sờ, cậu đã lâu rồi mới thấy bộ dạng Thẩm Lệnh Nghi như này.
Mái tóc uốn tốn nhiều tiền giờ đây đã mất đi nếp uốn, lòa xòa mà rối tung, trên gương mặt không còn trang điểm tinh xảo, dưới mắt đều là quầng thâm, đôi môi trắng bệch, có vẻ đã lâu không được chủ nhân nó thoa son, nàng mặc áo ngủ, thời điểm dắt Tiểu A chạy xuống thậm chí còn đi chân trần, đến một bậc bậc thang cuối cùng còn suýt nữa trật chân.
Thẩm Phức vội đưa tay đỡ lấy nàng, Tiểu A bị nàng kéo đến lảo đảo.
Đôi tay Thẩm Lệnh Nghi sờ s0ạng qua lại ở trên người Thẩm Phức, sợ trên người cậu có thương tích.
Thẩm Phức sợ bọn họ phát hiện lòng bàn chân mình bị thương, vội vàng ngồi xuống, kéo khăn quàng trên cổ xuống phủ lên chân.
Cậu hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này? Nói ngắn gọn."
Tiểu A vội xung phong nhận việc: "Em đi trông chừng."
Thẩm Phức vỗ vỗ đầu cậu nhóc, nói: "Đi đi."
Thẩm Lệnh Nghi cả người chìm trong ghế sô pha mềm mại, cúi đầu nhìn ngón tay mình, móng tay nàng đã mấy ngày không sơn, có vẻ loang lổ lôi thôi.
Nàng nói: "Trong khoảng thời gian vừa rồi, chị vẫn luôn cùng Duy Hồng thư từ qua lại......"
Năm Vũ Duy Hồng mười ba tuổi, được một gia đình giàu có nóng lòng muốn tìm nam tử thừa kế hương sản nhận nuôi.
Bọn họ từ đây ly biệt, sau này, Dục Anh Đường bốc cháy, chị em ba người bọn họ rời đi, từ đây, trời nam biển bắc bặt vô âm tín.
Khi gặp lại chính là ở Dự Bắc, Thẩm Lệnh Nghi lúc đó đang được phú thân Dự Bắc theo đuổi, Vu Duy Hồng học tập từ Tây Dương trở về.
Hai người bọn họ ở Dự Bắc gặp lại, tự nhiên hai bên đều cao hứng, Vu Duy Hồng không ở Dự Bắc lâu, nhưng thư từ giữa hai người chưa bao giờ bị gián đoạn.
Trong thư, từng người đều nói không ít chuyện đã phát sinh sau này, Thẩm Lệnh Nghi đương nhiên vẫn luôn giấu giếm chuyện ba chị em làm mấy năm nay, Vu Duy Hồng thế nhưng thật ra đều biết cả.
Hắn du học từ Tây Dương về, học không ít tư tưởng kiểu mới.
Về nước, thấy trong nước một mảnh hỗn loạn, hai nhà Nghiêm, Lục giằng co gay gắt, chiếm đất đóng quân, chính phủ trung ương trở thành con rối, chỉ đứng nhìn hai nhà đấu đá, thương nhân cùng lái buôn buôn lậu du tẩu giữa hai bên, từ giữa kiếm lời.
"Hắn nói......" Thẩm Lệnh Nghi nói, "Hắn biết được đảng phái có chút tiến bộ ở phía nam, là thật tình vì nhân dân làm việc, không giống quân phiệt ương ngạnh, hắn cũng cùng bọn họ có nhiều tiếp xúc."
Càng nghe, Thẩm Phức càng thêm cảm thấy kỳ quái, vì sợ chạm vào chuyện thương tâm Thẩm Lệnh Nghi, lúc trước cậu vẫn chưa hỏi nhiều về chuyện giữa nàng cùng Vu Duy Hồng, hiện giờ nghe được, rất nhiều chỗ kỳ quặc.
Cậu hỏi: "Vì thế hắn nhờ chị thám thính tin tức?"
"Chưa từng." Thẩm Lệnh Nghi vội vàng lắc đầu, cau mày nói, "chị cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể đẩy chúng ta rơi vào tình huống nguy hiểm được.
Tin tức mà chị viết trong thư cũng chỉ là mấy chuyện nghe được hằng ngày, chưa từng đề cập tới chuyện chúng ta cùng Lục gia có tiếp xúc." Chị viết thư báo cho hắn, Bình Châu bên này chỉ sợ có chuyện lớn sắp phát sinh, muốn hắn hỗ trợ tìm ba vé tàu, hắn đầy miệng đáp ứng, vé tàu đưa đến cũng kịp thời, chỉ là không biết vì sao