Thẩm Lệnh Nghi đương nhiên có tên trong danh sách khách mời, Thẩm Phức đang muốn gặp mặt tỷ tỷ, đối với cái hôn lễ hoang đường này, vừa kháng cự lại vừa chờ mong.
Lục Ký Minh đương nhiên hứng thú bừng bừng, dẫn cậu tới ở tại Thuần Viên.
Đêm trước hôn lễ, Lục Ký Minh ôm lấy Thẩm Phức, dẫn cậu đi tham quan nơi tổ chức hôn lễ kiểu phương Tây vào ngày mai.
Lục Ký Minh một tay cầm ly, bên trong chứa rượu Tây, còn có một viên đá lắc lư trong đó, chạm vào thành ly phát ra tiếng thanh thuý.
Thẩm Phức khẽ nhíu mày, Lục Ký Minh gần đây tựa hồ uống rượu càng ngày càng nhiều, nhưng tửu lượng của hắn thật sự rất tốt, lần nào uống rượu xong thần trí vẫn rất thanh tỉnh.
Lục Ký Minh đầu tiên là dẫn cậu xem khắp nơi ở lầu một, nơi nơi giăng đèn kết hoa, rực rỡ gấm hoa, có tú cầu đỏ truyền thống, cũng có cả tú cầu lụa trắng kiểu hôn lễ phương Tây, đồ nội thất trong phòng cũng vậy, không thuần Trung mà cũng không thuần Tây, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất vui mắt.
Khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng chỉ có hai người bọn họ, trống trải đến cực điểm.
Lục Ký Minh nhấp ngụm rượu, nói: "Nơi này sẽ là chỗ nhạc công tấu nhạc, giống như vũ hội ngày đó..."
Hắn nhiệt tình quá mức bình thường, Thẩm Phức đối với những thứ này đều không có hứng thú, tránh tránh ra bên ngoài, muốn cách Lục Ký Minh xa chút.
Lục Ký Minh lại không để cậu được như ý nguyện, tay dùng sức, đem cậu kéo trở về, tiếp tục ôm trong ngực, dẫn cậu lên lầu.
"Đám cưới kiểu mới vốn nên mặc váy cưới, nhưng tôi đoán em khẳng định không muốn," Lục Ký Minh nhẹ nhàng mà nói, "Cho nên tôi đã đặt làm hai bộ lễ phục, đến lúc đó chúng ta sẽ mặc giống nhau......"
Trong căn phòng mới được bố trí, quả nhiên treo hai bộ lễ phục kiểu Tây, có vẻ giống nhau, chỉ khác kích cỡ.
Lục Ký Minh thật sự giống như chờ không nổi mà muốn làm tân lang luôn, hôn lên mặt Thẩm Phức một cái, Thẩm Phức khẽ co người lại, cậu cảm thấy Lục Ký Minh đối này hôn lễ nhiệt tình một cách khác thường, không biết lúc này lại phát điên cái gì, nhưng cũng chỉ có thể thuận theo hắn, ấp úng mà đáp vài tiếng.
Lục Ký Minh cũng không để ý tới cậu, tiếp tục nói.
"Chẳng qua muốn kết thành đôi, vẫn là phải bái tổ tiên, đến lúc đó vẫn là theo cách truyền thống tốt hơn, miễn cho tổ tiên trên cao đều tức giận.
Xem ra váy áo kia cũng không phải không có tác dụng ha? A Phức em gắng chịu khó một chút, chỉ mặc một lúc thôi, bái từ đường xong là có thể cởi."
Bộ váy áo tơ vàng chỉ bạc kia được treo bên cạnh, ở dưới ánh đèn tỏa sáng rực rỡ.
Thẩm Phức đương nhiên là không muốn, mặc dù cùng Lục Ký Minh quấn lấy nhau, hắn cũng chưa từng xem cậu là nữ nhân mà đối đãi, nhưng lúc này, tốt nhất là không nên chọc điên Lục Ký Minh.
Tính mạng người nhà cùng cậu vẫn còn đang nằm trong tay Lục Ký Minh, thức thời vẫn là nên thuận theo phối hợp cho tốt.
Thấy Thẩm Phức không nói lời nào, Lục Ký Minh dẫn cậu đi xem giường tân hôn.
Cái giường kia có vẻ đã tồn tại rất lâu rồi, rèm lụa thêu hoa văn kiểu Trung Quốc, nhưng chăm đệm là mới tinh, mặt trên còn thêu long phượng.
Lục Ký Minh ghé tới bên tai cậu: "Mạnh Tam bọn họ kiểu gì cũng sẽ mò tới đào góc tường, đến lúc đó mong rằng A Phức kêu lớn chút, để cho bọn họ biết chúng ta ân ái mặn nồng đến cỡ nào."
Lễ phục phương Tây cùng váy đỏ áo đen kiểu Trung Quốc đều treo ở một bên, chăn đệm thêu long phượng đỏ đến chói mắt, Thẩm Phức không khỏi sinh ra một chút ảo giác, phảng phất chính mình thật sự muốn cùng người kết thành vợ chồng.
Trước kia sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, cậu chưa từng có nghĩ tới chung thân đại sự, cũng không động tâm với ai, hôm nay cư nhiên trời xui đất khiến, lại cùng Lục Ký Minh thề non hẹn biển, thật sự là không ngờ tới.
Thẩm Phức đầy bụng tâm sự, Lục Ký Minh ôm cậu quay người lại, cửa sổ mở rộng, bên ngoài chính là mặt hồ xanh biếc.
Xa xa bên kia hồ, chút ánh đèn đỏ hiu hắt đung đưa trong gió, Thẩm Phức bỗng nhiên nhớ tới, tòa tiểu viện kia chính là nơi cha mẹ Lục Ký Minh ở.
Giống như bong bóng xà phòng đầy màu sắc đột nhiên vỡ nát, hứng thú của Lục Ký Minh bỗng nhiên biến mất hoàn toàn.
Trong phòng đột nhiên lâm vào yên tĩnh, hai người đứng ở giữa phòng, đối diện cửa sổ, nhìn vài bóng sao mờ, cùng chút ánh hồng ở cuối chân trời phía xa.
Lục Ký Minh buông Thẩm Phức ra, mặt không cảm xúc mà nói: "Đi ngủ đi."
Thẩm Phức thấy hắn hỉ nộ vô thường, trầm mặc rời khỏi phòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong căn phòng trang hoàng rực rỡ, Lục Ký Minh đứng trước cửa sổ, nhấc ly rượu một hơi uống cạn.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Thuần Viên đã náo nhiệt.
Thẩm Phức sáng sớm thức dậy, liền có người hầu tới hầu hạ cậu mặc lễ phục phương Tây phức tạp.
Áo sơ mi áo rồi đến gi-le, bên ngoài là áo khoác kiểu Anh hai hàng khuy thẳng, có khuy cài trước ngực, mang lên mũ dạ, tay cầm côn đen tuyền, cực kỳ ra dáng quý ông phương Tây.
Người hầu không ngừng khen cậu, khen cậu vai lưng đ ĩnh bạt, quần áo phẳng phiu vừa vặn tôn lên đường nét cơ thể, khen đến mức Thẩm Phức đều có chút ngượng ngùng, lấy ra khối bạc thưởng cho người hầu đó.
Đợi đến khi khách khứa bắt đầu nối đuôi nhau đi vào, đã gần đến hoàng hôn, Thẩm Phức dựa vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, Thẩm Lệnh Nghi quả nhiên cũng tới.
Nàng mặc một thân sườn xám màu xanh sẫm, thêu hoa thược dược đỏ tươi, cánh hoa đua nhau nở rộ, bên dưới tà váy còn tinh tế thêu thêm cả cánh hoa rơi xuống, trang điểm tinh xảo, thần thái ngút ngàn.
Ngoài ra, Thẩm Phức còn nhìn thấy Vu Duy Hồng mặc âu phục trong đám khách khứa.
Lúc nhạc công tấu nhạc, ánh mắt Thẩm Phức liên tục dán vào người nhạc trưởng với vết chai trên tay, lại nhìn không ra manh mối gì, chỉ có thể dằn suy nghĩ ấy xuống đáy lòng.
Khách khứa dự thính, nhạc công vào vị trí, xen lẫn trong đó là đám người phục vụ, khung cảnh đặc biệt náo nhiệt.
Lục Ký Minh cũng là một thân lễ phục đ ĩnh bạt, nhìn rất có tinh thần, mặt còn hơi đỏ, rất là ra dáng một tân lang đúng nghĩa.
Khách nhân ở đây đại khái có thể chia thành mấy nhóm, một số là hồ bằng cẩu hữu của Lục Ký Minh, đương nhiên sẽ hài hước trêu chọc không ngừng, làm cho không khí càng náo nhiệt càng tốt.
Một số thì xem như là trưởng bối của Lục Ký Minh, đều là tướng lĩnh trong quân, chủ yếu nể mặt Lục Trọng Sơn nên mới tới, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, thấy Lục Trọng Sơn vẫn chưa tới tham dự, đa số mặt ngoài trấn định, nhưng đã ngầm nhìn xung quanh, khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Còn có một ít người giàu có và quý tộc địa phương, bắt chuyện khắp nơi.
Thân phận Vu Duy Hồng