Sau một phen hỗn loạn, bộ váy áo với giá trị liên thành trên người Thẩm Phức đã nhăn không ra hình dạng gì, mấy nút áo trên áo khoác đen bị giật ra, không biết lăn đi đâu mất rồi.
Váy nhìn còn thảm hơn, trên nền váy đỏ còn vương vài vệt trắng, khiến người nhìn mặt đỏ tai hồng.
Lục Ký Minh đang nằm trên người Thẩm Phức thở dốc, lưng hơi phập phồng.
Thẩm Phức bị hắn đè tới khó chịu, bèn xốc hắn lên.
Lục Ký Minh thế mà thuận theo, hừ một tiếng, nằm thẳng trên giường.
Thẩm Phức lúc này mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến dọa người, lại cẩn thận nhìn, trên chăn mền lung tung ngổn ngang xuất hiện không ít vết máu, chăn vốn là màu đỏ, cho nên máu dính ở đó cũng không dễ thấy.
Trong lòng Thẩm Phức nhảy dựng, lật người Lục Ký Minh đang nhíu mày chợp mắt lại, phát hiện vết dao trên lưng hắn lại nứt ra, máu tươi chảy dài.
"Đúng là điên, " Thẩm Phức thấp giọng mắng, "muốn chết trên giường phải không..."
Lục Ký Minh nằm lỳ ở trên giường, nghe vậy mở mắt, cười với cậu một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Thẩm Phức nhất thời nghẹn lời, hồi lâu mới mắng câu: "Đồ điên."
Lục Ký Minh lại nhắm mắt lại, dường như thể lực chống đỡ hết nổi, thanh âm có chút nhẹ, hắn nói: "Giúp tôi băng bó."
Thuốc bột cùng băng gạc sau trận lăn lộn hồ nháo vừa rồi đã rơi đầy mặt đất, thuốc bột vung đầy đất, cuộn băng gạc ban đầu giờ cũng lăn ra ngoài, thành một đường dài trên đất, không thể dùng tiếp nữa rồi.
Thẩm Phức nghe bên ngoài đã không còn động tĩnh, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quần áo sạch thay vào, nói: "Tôi đi ra ngoài lấy thêm."
Lục Ký Minh "ừm" một tiếng, lại nói: "Bảo với Tần Nhạn ấy..."
Tần Nhạn là tâm phúc Lục Ký Minh, Thẩm Phức đương nhiên biết rõ điều đó.
Cậu gật gật đầu, "được" một tiếng đáp ứng, Lục Ký Minh lại không có động tĩnh gì nữa, hai mắt nhắm nghiền, phần lưng phập phồng cũng nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Thẩm Phức trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, xích lại gần hai bước, nhẹ nhàng đẩy Lục Ký Minh, kêu lên: "Đại thiếu."
Ngay lúc Thẩm Phức cho là Lục Ký Minh ngất đi, Lục Ký Minh bỗng nhiên bóp chặt cổ tay cậu, hé mắt, nói: "Đi nhanh về nhanh."
Thẩm Phức gật đầu, đang muốn đi, Lục Ký Minh lại không buông tay, vẫn nắm chặt cổ tay cậu như cũ.
Thẩm Phức quay đầu, nói: "Anh không buông tay thì tôi đi làm sao?"
Sắc mặt Lục Ký Minh mới vừa rồi còn trắng bệch phát sợ, lúc này lại đỏ lên, trong lòng bàn tay cũng nóng lên.
Cũng không biết hắn có phải là sốt đến mơ hồ hay không, mắt híp lại, ánh mắt mờ mịt, chẳng biết có nhìn rõ người không.
Môi hắn mấp máy, không biết đang nói cái gì, Thẩm Phức ngồi xuống, tiến tới nghe thử.
Lục Ký Minh sốt đến mức bờ môi cũng nóng, dán vào vành tai Thẩm Phức.
"Đừng đi..."
Thẩm Phức nghe rõ, ngồi thẳng lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh nằm lỳ ở trên giường, không ương ngạnh tùy tiện giống ngày thường, cũng không thấy vẻ ngoan lệ quái đản như lúc giết người hồi nãy, giống như một đứa trẻ cô đơn bất lực.
Thẩm Phức không khỏi nhớ tới lời nói lúc Lục Ký Minh giằng co với Lục Trọng Sơn vừa nãy, mẹ Lục Ký Minh - Nghiêm Du Ninh, thế mà là bị Lục Trọng Sơn cố ý hại chết.
Tiệc cưới hôm nay, đối với Lục Trọng Sơn cùng với bộ hạ cũ của ông ta mà nói, chính là một bữa Hồng Môn Yến.
Nếu là Hồng Môn Yến, rất nhiều chi tiết khác không cần thiết phải chứng thực nữa, ví dụ như váy áo cùng cặp móc câu ngọc kia, Thẩm Phức cảm thấy những cái này không phải là bố trí để vì giày vò mình, Lục Ký Minh chắc hẳn cũng không có nhàm chán như vậy.
Nghĩ đến đây, cậu lấy phần móc câu được chia ra cho mình lúc hôn lễ ra nhìn.
Xúc cảm lúc chạm vào ngọc trơn nhẵn, nhất định là thường xuyên được người nâng trong lòng bàn tay thưởng ngoạn.
Lại nghĩ tới, vợ chồng Lục gia ân ái sâu đậm, hôn lễ vốn là mong muốn đoàn tụ sum vầy, bách niên giai lão, không nghĩ tới cuối cùng lại là kết cục như vậy.
Đây là do Lục Trọng Sơn một tay tạo nên, cũng là điểm khúc mắc của Lục Ký Minh.
Thẩm Phức khẽ gỡ tay Lục Ký Minh ra, đặt lên giường, một nửa của cặp móc câu ngọc kia để bên cạnh, lách mình ra khỏi phòng.
Mạnh Tam đã không còn ở bên ngoài, Thẩm Phức vẫy gọi vệ binh bảo đi tìm Tần Nhạn, Tần Nhạn tới rất nhanh, nghe theo Thẩm Phức phân phó lấy băng gạc cùng thuốc tới.
Y biết Lục Ký Minh bị thương, cũng không lo lắng Thẩm Phức giở trò xấu, nhưng vẫn cố ý nói một câu: "Khách mời đêm nay đều ngủ lại ở Thuần Viên."
Khách mời đương nhiên có Thẩm Lệnh Nghi, một câu này có ý uy hiếp rõ ràng, nhưng Thẩm Phức cũng không để trong lòng, ngược lại còn cao hứng trở lại, nghĩ đến việc thừa dịp Lục Ký Minh bị thương không lo được quá nhiều chuyện, lén đi gặp Thẩm Lệnh Nghi một lần.
Cầm thuốc cùng băng gạc trở về phòng, Lục Ký Minh vẫn nằm chỗ ấy như cũ không nhúc nhích, có điều lúc Thẩm Phức rắc thuốc bổ lên vết thương, cả người hắn run lên, Thẩm Phức theo bản năng thả nhẹ động tác, sau khi rắc thuốc bột xong liền dùng băng gạc băng bó kỹ vết thương, lưu loát lại chỉnh tề.
Cậu đưa tay sờ trán Lục Ký Minh, có chút nóng nhưng không tính nghiêm trọng.
Thấy hắn sốt không quá nghiêm trọng, Thẩm Phức quyết định thay chăn trước, cậu rút cái chăn dính máu để sang một bên, sau đó tới tủ tìm cái chăn khác đắp lên người Lục Ký Minh, sau đó mới quay người ra ngoài, gọi Tần Nhạn đến, bảo y tìm một bác sĩ đáng tin cậy tới.
Tần Nhạn dò xét cậu vài lần, lĩnh mệnh đi.
Thẩm Phức thấy y đi, giả vờ như đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với vệ binh: "Đại thiếu bảo đói, muốn ăn canh nấm tuyết tổ yến trong yến tiệc vừa nãy, tôi đi lấy."
Vệ binh ban đầu còn muốn ngăn cậu, nói rằng gọi tôi tớ đi lấy ra được, Thẩm Phức không chút khách khí, còn nói thêm: "Khẩu vị của đại thiếu mấy người đâu có biết, hắn thích ăn ngọt, các người có thể áng chừng được lượng mật ong chuẩn sao? Lại nói, đại thiếu nói ăn canh thì chỉ cần dùng canh thôi sao? Không lấy thêm một chút thức ăn khác ư?"
[anh Lục: Trong lúc hôn mê, tôi được vợ úp cho cái nồi thích ăn ngọt lúc nào không hay=))) ]
Cậu nói như thế một hồi, thái độ vệ binh hơi buông lỏng.
Lại nói, đây chỉ là vệ binh bình thường nên không thể giống như Tần Nhạn biết nhiều nội tình được, không dám đắc tội với "thiếu nãi nãi" được đại thiếu "cưới hỏi đàng hoàng" thành ra cuối cùng đã thỏa hiệp, nói: "Để tôi dẫn ngài....đi..."
Vệ binh kia lúng túng đem ba chữ "thiếu nãi nãi" mập mờ bỏ qua, Thẩm Phức cũng không cảm thấy có gì phải xấu hổ cả, thần thái tự nhiên, lại thêm trận lăn lộn "động phòng" vừa rồi, khiến cho ngũ quan tuấn tú của cậu còn mang thêm nét lười biếng sau mây mưa, giống như kiểu lấy sắc hầu người, làm một tình nhân cậy sủng mà kiêu.
Thẩm Phức đi theo sau lưng vệ binh xuống lầu, vòng qua hành lang gấp khúc đi tới phòng bếp.
Thẩm Phức nhìn vào phòng yến hội, bên trong đã không còn người nào, khóe mắt cậu đảo nhanh gió qua, thấy Thẩm Lệnh Nghi đang ngồi ở góc, đứng trước mặt nàng chính là Mạnh Tam.
Mạnh Tam chống vào chỗ tựa lưng của ghế sô pha cúi người nói chuyện cùng nàng, thái độ ân cần.
Mắt Thẩm Lệnh Nghi cũng tinh, lập tức liền nhìn thấy Thẩm Phức đi qua cửa sổ.
Nàng thu hồi ánh mắt, cười với Mạnh Tam: "Xin lỗi không tiếp được."
Mạnh Tam hiển nhiên nổi lên sắc tâm với nàng, rất là ân cần, thấy nàng lấy quạt che mặt cúi đầu cười, liền đoán nàng là muốn đi xử lý vấn đề sinh lý, cũng không dây dưa nữa, nhìn bóng lưng thướt tha của nàng, trong lòng cảm thán một tiếng diễm phúc của Lục Ký Minh thật tốt, tỷ đệ hai người này tuy lớn lên không quá giống nhau, nhưng đều là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
Thẩm Lệnh Nghi vòng ra khỏi sảnh, đuổi theo vài bước, liền thấy Thẩm