Trong mộng, Lục Ký Minh trở về Lễ Lăng, nơi hắn lớn lên.
Khác với Bình Châu phồn hoa, Lễ Lăng là thành thị tươi đẹp rực rỡ nhưng khá yên tĩnh, nghe nói nhiều năm trước, nơi đây nhà nào cũng tự ủ rượu, dòng sông nhỏ chảy trước nhà ai cũng thơm mùi rượu, nơi này mang tới sự trầm tĩnh thoải mái.
Điều đáng giá khi nhắc tới nơi này chính là, đây là nơi đầu tiên mà cha của Lục Ký Minh – Lục Hạc Minh xuất chinh đánh giặc và giành được thắng lợi lúc 18 tuổi.
Lục Trọng Sơn là một kẻ lưu manh, tật xấu như rượu chè cờ bạc gái gú đều có đủ, thường xuyên cầm súng mắng cha chửi mẹ, vậy mà con hắn Lục Hạc Minh lại là một tướng lĩnh vừa có tài, có tri thức lại phong độ, nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng giống cha con chút nào.
Thời điểm Lục Hạc Minh đánh hạ Lễ Lăng, không phí một binh một tốt, đều dựa vào đàm phán mà thành.
Lúc gặp loạn thế, thế lực khắp nơi khít như cài răng lược, như hàng ngàn sợi tơ liên kết với nhau kết thành một tấm lưới khổng lồ, cha hắn chỉ cần tác động vào tấm lưới ấy, liền lui ngàn binh vạn mã, nên dân chúng đã từng trải qua khổ chiến rất biết ơn ông.
Những chuyện này đều là cố sự mà Lục Ký Minh từ nhỏ được nghe kể, nhưng trong mắt hắn, cha hắn, chỉ là một người trung niên văn nhã đầy vẻ mỏi mệt, chỉ có lúc nhận được thư của mẹ hắn từ phía bắc gửi tới, mới thấy ông ấy lộ ra vui vẻ trong chốc lát.
Ngoài lúc đó ra, tất cả thời gian còn, vị tướng quân tài ba phong độ ở sau chiến trường, tựa như tấm vải dệt đã tẩy sạch màu sắc, xám xịt nhăn nhúm, chỉ dựa vào phong thư ba tháng tới một lần để duy trì sinh mệnh.
Khi đó, Lục Ký Minh đã không còn nhỏ, hắn đã quen với sinh hoạt ở Lễ Lăng, chỉ mơ hồ biết mình có một tổ phụ ở Bình Châu xa xôi, mẹ ruột thì ở phương bắc xa hơn.
Có đôi khi cha hắn sẽ đọc thư của mẹ hắn cho hắn nghe, sẽ kể những chuyện trước kia của mẹ hắn cho hắn nghe.
"......!Lần đầu tiên gặp, mẹ con mới 17 tuổi, dưới ánh trăng nhu hòa, nàng từ trong vườn đi tới, nấp sau thân cây trộm nhìn ta, giống như nai con trong rừng......"
"......!Phương Bắc trống trải quang đãng, nàng sinh ra lớn lên ở nơi này, là người con gái kiên cường mà rộng lượng nhất trên đời.
Lúc nàng chuyển dạ sinh con đã đau một ngày một đêm, nhưng một giọt nước mắt cũng không rớt, ngược lại là ta mất mặt.
Nàng nói, nơi này ánh trăng sáng tỏ, con sinh dù là nam hay nữ, đều từ đây đặt tên."
"Nàng là chim nhạn, bay trở về phương bắc.
Phương bắc đã nhập thu, trong thư mẹ con có nói, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, lá đỏ phủ khắp đồi núi rực rỡ như lửa, khắc hẳn với phương nam."
Mỗi lần nghe, Lục Ký Minh sẽ hỏi, khi nào con có thể gặp mẹ.
Lục Hạc Minh luôn trầm mặc trong chốc lát, sờ sờ đầu của hắn, nói: "Sẽ gặp sớm thôi, mẹ con cũng rất nhớ con."
Về sau, lúc Lục Ký Minh hỏi lại, cha hắn chỉ trầm mặc.
Lục Ký Minh luôn cho rằng, thời gian sẽ không nhanh không chậm mà qua đi như vậy: Mỗi ngày cùng cha học bắn súng, nghe ông giảng binh pháp cùng lịch sử, cùng tuỳ tùng nhỏ Tần Nhạn trầm mặc ít lời trèo đèo lội suối, ngẫu nhiên sẽ mơ thấy khuôn mặt mơ hồ của mẹ, bà có vòng tay ấm áp nhất và giọng nói dịu dàng nhất.
Thẳng đến một ngày, bức thư tượng trưng cho hy vọng và hơi ấm lại mang đến cái chết và sự chia ly.
Mẹ của Lục Ký Minh, Nghiêm Du Ninh qua đời.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn nhớ rõ khoảng khắc cha hắn nhận được lá thư kia đã vui vẻ như thế nào và sau khi mở thư ra đã suy sụp đến nhường nào; ông không thể nào tin nổi, huyết sắc trên khuôn mặt ông nhanh chóng phai nhạt đi.
Đó là một kích đập tan hết hy vọng, Lục Hạc Minh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại việc trước tiên chính là phái người đến phía bắc, tìm kiếm nguyên nhân chết của ái thê.
Lục Ký Minh còn nhớ rõ sinh khí trong thân thể người cha văn nhã nội liễm của hắn từng chút từng chút rút đi như thế nào, đến cuối cùng, dường như chỉ còn lại một hơi để tìm kiếm nguyên nhân tử vong của mẹ hắn.
Nhưng mà, chân tướng sự việc lại là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà*.
[*ngụ ngôn của Ả Rập nha mn ơi; ý nghĩa là: sự việc đã đến giới hạn, chỉ cần tăng từ từ những nhân tố nhỏ xíu cũng dẫn đến sụp đổ]
Tất cả mọi chuyện từ lúc bắt đầy đều là âm mưu thật lớn.
Cuộc hôn nhân giữa Lục Hạc Minh cùng Nghiêm Du Ninh bắt đầu từ khi hai phia Nam Bắc giảng hoà, không có gì có thể biểu đạt thành ý hai bên tốt hơn việc liên hôn, Lục Trọng Sơn để con trai độc nhất của mình cưới con gái út được sủng ái nhất của Nghiêm Nhất Hải, hôn lễ long trọng, ân ái của tân lang tân nương, đủ để những người chứng kiến nói chuyện say sưa mấy năm.
Nhưng mà, tình thế thay đổi trong nháy mắt, chờ sau khi các thế lực nhàn tản còn lại bị hai phía bắc nam chia nhau thâu tóm, một núi xuất hiện hai hổ, bầu trời có tới hai mặt trời, cục diện Nam Bắc lại trở nên căng thẳng.
Nghiêm Du Ninh mang thai, Lục Trọng Sơn muốn muốn mượn con dâu cùng cháu trai chưa ra đời để nói điều kiện với Nghiêm Nhất Hải.
Nghiêm Nhất Hải cũng không hề tiếc thương con gái út gả đi xa của mình, cốt nhục chí thân sao so được với chỗ tốt chân thật ở trên chiến trường.
Lục Trọng Sơn thẹn quá thành giận muốn bọn họ ly hôn, Lục Hạc Minh làm sao có thể chấp nhận.
Sau khi Lục Ký Minh sinh ra, vợ chồng bọn họ thỏa hiệp, ở riêng hai nơi, Lục Hạc Minh dẫn theo con trai tránh về Lễ Lăng, Nghiêm Du Ninh bị đưa về phía Bắc.
Nhưng hiện thực lại hoàn toàn bất đồng.
Nghiêm Du Ninh không hề trở lại phía Bắc, Lục Trọng Sơn cầm tù bà trong tòa tiểu viện ở Thuần Viên, đó là tiểu viện Lục Hạc Minh tự mình thiết kế theo phong cách bắc địa, từ khi kết hôn, bọn họ sống ở đó, mỗi một bức tường, từng gốc cây, từng viên gạch, viên ngói đều là minh chứng cho quãng thời gian vui vẻ ở quá khứ.
Lục Trọng Sơn muốn bà viết thư cho cha mẹ, bà không chịu trở thành con tốt để đàm phán cho nên nhất quyết không viết.
Vì an nguy của con trai, trong thư bà làm bộ như mình đã về tới nhà ở phương Bắc, khi bà viết thấy lá đỏ ngoài cửa sổ, thì hiện thực nhìn thấy chỉ có tường cao như lồng giam.
Bỏ đi nỗi đau cùng mong mỏi, trong thư luôn tràn đầy bình yên và hạnh phúc.
Hai vợ chồng vậy mà cách nhau gần đến như vậy, Lục Hạc Minh thậm chí đã từng trở lại Bình Châu, chẳng qua không chịu đến Thuần Viên, ái thê mà ông luôn tâm niệm, thế mà chỉ cách gang tấc.
Nhưng hiện giờ, gang tấc đã là trời đất, xa cách vĩnh viễn.
Ông đem tất cả, giống như chấp niệm chưa hết, kể lại cho Lục Ký Minh nghe.
Không bao lâu,