Hiên Nhi khóc lóc inh ỏi khi cản Khúc Hồ không được, nhìn vẻ mặt lúc này của nha đầu này thật khiến cô chạnh lòng mà nên cô đành phải nhảy lên Ô Vân và kéo tay nha đầu ấy lên cùng, cô đi vào một con hẻm gần đó khi thấy đột nhiên mọi người tránh đường thành 2 hàng ngay ngắn 2 bên, khoảng giữa trống không. Ô Vân đánh hơi được hơi gió này, nó tiến lại gần hơn, Khúc Hồ ngồi trên ngựa nhìn ra bên ngoài, Hiên Nhi cũng tim đập thình thịch quan sát, là cờ của Dụ Vương mà, mắt Hiên Nhi rực rỡ hẳn lên. Khúc Hồ như đứng hình khi nhìn thấy con ngựa màu đỏ đang dừng lại ở giữa đường và đưa mắt nhìn về phía cô, trên con ngựa là một nam tử đeo mặt nạ, một thân giáp phục đen cũng đưa mắt nhìn về phía cô. Bất giác Khúc Hồ thấy bất an vô cùng, không hiểu lại sắp có chuyện gì xảy ra nữa, cô vội vàng quay về phủ ngay, Ô Vân phi rất nhanh, hình như nó đang nôn nao.
Cổng Dụ Vương Phủ vẫn còn đang mở, vậy là đoàn người đó đã về đến trước cô và Ô Vân, Khúc Hồ nhảy xuống ngựa rồi cũng đưa tay đỡ Hiên Nhi xuống theo, Hiên Nhi nhanh tay dắt Ô Vân đi vào cùng một lượt với cô, trong phủ nhộn nhịp hẳn ra, tấp nập gia nhân. Khúc Hồ nhìn thấy Y Nhi đang bưng bê những bộ y phục mới trên tay thì cô hỏi ngay :
-Chuyện gì vậy Y Nhi ?
-Tiểu thư, Dụ Vương trở về ạ. – Y Nhi mặt vui vẻ đáp lại cô.
Khúc Hồ hiểu ra vấn đề, chủ nhân của cái phủ to lớn kinh người này đã về, hay là người nam tử che mặt lúc nãy chính là Dụ Vương gì đó mà 2 nha đầu này nhắc đến, Khúc Hồ cũng nhanh tay xông vào giúp đỡ tất cả nhưng công việc gia nhân đang vội vã làm. Đến khi tối đen như mực rồi thì Khúc Hồ mới dừng tay lại, công việc giặt giũ thời xưa đúng là bào mòn sức chịu đựng của con người mà, hai bàn tay cô rung rung cả lên, cũng may là lúc trưa cô có ăn vội được vài chiếc mãng thầu còn dư trong bếp, Hiên Nhi lúc này cũng bưng 1 chậu đồ bẩn đi xuống phòng giặt riêng và nhìn thấy Khúc Hồ đang nằm trên chiếc bàn đá gần đó, chân váy