Lửa vừa tóe lên thì ngòi nổ đã bắt đầu cháy, rất nhanh, Tứ Tịnh dùng nội công đẩy thân cây ra xa, Khúc Hồ liền hô toáng lên cho bọn họ bơi vào bờ, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh liền mỗi người giữ một tay Khúc Hồ kéo cô vào bờ. Sau khi đi được hơn nữa đoạn đường thì lúc này nghe tiếng nổ rất lớn, chấn động khiến rung chuyển cả một vùng, sau đó là nước sông bắt đầu rút rất nhanh. Khúc Hồ hoảng hốt, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh cố gắng giữ chặt cô và bơi vào bờ, quân lính trên bờ vội vã tìm cây dài đưa ra giữa sông để kéo họ lên. Tứ Tịnh đặt tay Khúc Hồ bám vào thân cây trước, hai người định bơi hai bên để giữ cô, nhưng nước càng ngày càng siết hơn, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh vừa bám được vào bờ liền vội vã quay sang định kéo Khúc Hồ lên. Nhưng khổ nỗi là chân cô bị vướng vào rễ cây đang bị nước kéo đi, đột ngột bị kéo ngược lại dòng sông, Khúc Hồ hoảng sợ gọi tên hai người họ cầu cứu …
Trong cả hai cách vây hãm và vu hồi thì vây hãm là phương pháp hữu dụng Trác Nghiêm Đắc Dụ sử dụng tài tình nhất. Khi giao chiến, đội quân của Ngụy bị vây hãm do quân đội của Dụ Vương sẽ bị tấn công từ mọi hướng, bị phản công bất ngờ quân Ngụy chống trả khó khăn. Tướng Ngụy hoảng loạn nhưng nếu không giao chiến tiếp thì vòng quân vây hãm của Dụ Vương sẽ cắt đứt các nguồn tiếp sức từ quân Tề. Nhị Tịnh và Tam Tịnh đánh vu hồi từ nhiều phía nhằm làm nghi binh chờ quân Dụ Vương đến để triển khai chiến đấu. Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa dẫn hơn hai mươi vạn tướng lĩnh lẫn binh lính đánh từ phía sau vào quân Ngụy, Nhị Tịnh và Tam Tịnh nhận lệnh rồi cũng đồng loạt đánh úp, hai mươi vạn quân Ngụy bị đánh. Chờ mãi không thấy sự tiếp quân của Tề nên tướng Ngụy bị đánh bại ngay trong lòng địch, giương cờ đầu hàng, Trác Nghiêm Đắc Dụ chỉ bắt tướng Ngụy và hầu như đều thả lính Ngụy trở về lãnh thổ, những người bị thương được đưa về doanh trại điều trị. Nhưng khi Trác Nghiêm Đắc Dụ lên ngựa rời đi mà trong lòng hắn cứ rối rắm khó hiểu, thậm chí hắn còn nghe tiếng Khúc Hồ kêu cứu vang vảng đâu đó, không lẽ cô gặp chuyện chẳng lành.
Nhất Tịnh và Tứ Tịnh cố gắng chạy theo hướng chảy của dòng sông, nước siết vô cùng, không thể nhảy xuống cứu người, Khúc Hồ cũng trụ không nổi, cô bị nước dìm xuống tận đáy, nghe như gió thoảng tiếng thất thanh của đám người phía trên bờ gọi cô. Nhưng mà cô không có sức ngoi lên lần nữa, không lẽ chết ngay tại đây, cô còn chưa được về nhà nữa ? Sau đó thì đám người của Nhất Tịnh và Tứ Tịnh liền chia nhau đi xuôi theo mọi hướng rẽ của dòng sông truy tìm cô, bọn họ biết phải ăn nói với Dụ Vương thế nào đây ?
Dụ phủ như có cơn bão vây lấy, Nhất Tịnh sau hai ngày truy quét dọc khắp các nhánh sông vẫn không tìm ra Khúc Hồ nên đã bàn bạc cùng Tứ Tịnh rằng y sẽ trở về báo cáo, còn Tứ Tịnh tiếp tục tìm kiếm. Trác Nghiêm Đắc Dụ giận dữ, hắn đứng dậy nhìn Nhất Tịnh đang cúi người cùng đám tùy tùng phía sau, nữ nhân của hắn liều mạng ngăn quân Tề tràn vào Giang Châu mà hắn lại yên tâm để cô đi một mình, hắn đúng