Sáng hôm sau, Dụ phủ liền nhận được thánh chỉ từ hoàng cung, Hạ Mãn Bạo Uy viết thánh chỉ khen ngợi những chiến thắng của Trác Nghiêm Đắc Dụ, tuy là để che mắt nhưng khi thánh chỉ vừa đến thì Trác Nghiêm Đắc Dụ liền cầm lấy và ném đi, thái giám truyền thánh chỉ mặt mày xanh ngắt không còn giọt máu vội vàng rời đi, lời thiên hạ đồn đại rằng Dụ Vương muốn phản quốc là sự thật. Lư Sư Y tuyệt nhiên không có chút phản ứng khi biết chuyện, tựa như chẳng có gì đáng để ngạc nhiên cả, y liền tiến vào cung, Hạ Mãn Bạo Y vừa bãi triều, cả hai cùng đi dạo ra sau vườn thượng uyển :
-Thần thấy trong thời gian này Trác Nghiêm Đắc Dụ không có ý định muốn nổi loạn thêm lần nữa, nghe nói là Mạc Khúc Hồ do giúp hắn cản quân Tề Ngụy đánh úp vào Giang Châu đã chết trong dòng nước lũ.
-Chẳng phải nữ nhân này từng nói là giúp Trác Nghiêm Đắc Dụ lật đổ ta sao ? – Hạ Mãn Bạo Uy ngạc nhiên.
-Thần thật ra không thể đoán được suy nghĩ trong đầu nữ nhân này, những bước mà cô ta đi không giống như đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. – Lư Sư Y cân nhắc rồi nói.
-Có tin tức từ Bá Tông và Tử Triệt chưa ? – Hạ Mãn Bạo Uy nói.
-Thần đang cho người đến Giao Cốc đưa tin báo cho bọn họ, nghe nói sư bá của Bá Tông sắp xuất sơn đến đây cùng chúng ta hợp lực tiêu diệt phản nghịch. – Lư Sư Y nói.
-Xưa nay giang hồ và triều đình đều vạch ra ranh giới rõ ràng, nước sông không đụng nước giếng nhưng nay lại phải tìm đến ông ta không biết có làm loạn trật tự này không. – Hạ Mãn Bạo Uy bước chậm lại ngang hàng cùng Lư Sư Y.
-Bệ hạ …
Ngập ngừng không biết phải nói thế nào, ngay khi việc triều chính đột nhiên lung lay thì ngay cả những người thân tín như Bá Tông còn mong triều Hạ hãy sụp đổ thì nay lại tìm đến sự trợ giúp từ bên ngoài thì đúng là làm đầu người phải đau. Bá Tông và Nguyệt Vân liền cùng Tử Triệt quay về Giao Cốc, chiến sự này nếu có đánh cũng không thắng, đành rút lui chờ cơ hội khác, ít ra ở đây cũng không còn lo lắng đến việc người của Tây Khư Tề đến ám hại.
Tây Khu Tề nghe tin ái phi của Dụ Vương đã gặp nạn dữ nên cũng muốn nịnh bợ hắn, y mang đến Dụ phủ hai mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ nhất Tây thành với hi vọng mê hoặc Trác Nghiêm Đắc Dụ, nhưng ngay khi hai nữ nhân này vừa xuất hiện thì liền nhận được một kiếm từ Trác Nghiêm Đắc Dụ, hắn giết một trong hai nữ nhân và nhấn mạnh việc hắn không hứng thú với nữ nhân lúc này. Tây Khư Tề được một phen hú vía, vội vàng nhận tội và hứa không tái phạm, sau khi về lại Tây Thành thì y mới thở phào ra nhẹ nhõm, đúng là suýt chút nữa tự rước họa vào thân.
Túc lão lão lo lắng với tâm tình không tốt của Trác Nghiêm Đắc Dụ sau khi tìm không Khúc Hồ, bà liền phái nội