Khúc Hồ đứng dậy, cô bước lại gần Tử Triệt, cô muốn đâm người khác bằng dao, cô có thể làm được sao ? Khúc Hồ cúi gầm mặt, Tử Triệt này dính phải họa sát thân cũng là vì dây dưa phải cô, đã rất nhiều lần khi hành xử cô đã tự hỏi chính bản thân là rốt cuộc đang làm trò gì ở đây. Khúc Hồ kéo bàn tay trái của Tử Triệt, Tử Triệt hiểu ý cũng xòe bàn tay ra, Khúc Hồ giơ dao lên nhưng cô không xuống tay được. Tử Triệt khẽ lên tiếng bảo cô đừng sợ, nếu không cả cậu lẫn cô đều không có ai sống được. Tử Triệt dùng tay còn lại kéo mạnh tay cầm dao của cô xuống, dao đâm xuyên cả bàn tay trái của cậu, Khúc Hồ ngã quỵ xuống, cô vừa làm việc thương hại đến người khác. Trác Nghiêm Đắc Dụ giữ lời, hắn tha cho Tử Triệt, giống như một lời cảnh cáo cho những kẻ trong hoàng cung, giết tiểu tử này ngay lúc này cũng chẳng có gì thú vị, nhưng nữ nhân này lại khiến hắn nổi điên hơn.
Đêm xuống mới đáng sợ, Trác Nghiêm Đắc Dụ cho người đẩy cô vào trong gian phòng bỏ trống dành cho nữ nhân phạm tội. Khúc Hồ ngã ngồi xuống nền nhà, cô bật khóc trong run rẩy, cô không khóc khi phải xuống tay đâm bị thương Tử Triệt, cô khóc vì cô đã một lần nữa phản bội Trác Nghiêm Đắc Dụ, không có từ nào diễn giải được đống hỗn độn ngổn ngang trong đầu cô lúc này được. Khúc Hồ khóc càng nhiều thì cô càng cảm thấy chạnh lòng bấy nhiêu, cô muốn về nhà, cô muốn vùi mặt vào chăn mà khóc, ít nhất ở nhà cũng không có ai làm phiền cô khóc to. Nhất Tịnh và Tứ Tịnh đứng bên ngoài, nghe tiếng khóc của Khúc Hồ, thật không nghĩ là đôi khi sự thông minh lại hại đến bản thân.
Vài ngày sau, Khúc Hồ không được phép rời khỏi căn phòng đó, cô cũng chẳng buồn mà đi đâu, nằm mãi trên giường làm cô càng thảm hại hơn. Đau bụng chết mất, Khúc Hồ nằm ôm bụng, Y Nhi cũng chỉ được phép mang thức ăn đến cho cô vào đúng bữa và trang phục mỗi ngày. Nhưng mà Khúc Hồ lại suy nghĩ về Trác Nghiêm Đắc Dụ sẽ làm gì sau khi ném cô vào đây, hắn có suy nghĩ gì bây giờ, cô muốn biết vô cùng. Tử Triệt bị thương không nặng, nhưng Bạo Uy liền cấm cậu không được tự ý rời cung, Bá Tông biết chuyện cũng khá bất ngờ, xem ra Trác Nghiêm Đắc Dụ rất xem nặng Khúc Hồ. Phải tìm cách đưa cô về đây càng nhanh càng tốt.
Đang ngồi ngẩn tò te thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Nhất Tịnh và Nhị Tịnh bước vào, cả hai hành lễ rồi liền nói :
-Vương Gia cho gọi phu nhân cùng ra doanh trại, xin người mau chuẩn bị.
Y Nhi cũng vội đi vào với mớ y phục mới trên