Cả Dụ phủ ồn ào, một lát sau Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện với thanh kiếm đang nhỏ máu thành một đường dài, y phục nữa cởi nữa kín, mái tóc dài che gần nữa khuôn mặt, hắn đi chân trần, đứng nhìn Khúc Hồ đang muốn rời đi. Tiếng thở nặng nề của Trác Nghiêm Đắc Dụ rõ mồn một, Nhất Tịnh cũng vừa có mặt định đỡ chủ tử nhưng lại không dám đến gần. Khúc Hồ khuôn mặt đầy nước mắt nhìn hắn như muốn nói gì đó nhưng không thốt được lời nào, cô buông dây cương của Ô Vân ra rồi quỳ xuống nền đất lên tiếng :
-Nếu như không thể giết ta thì hãy để cho ta đi, ta muốn về nhà.
Cả người Trác Nghiêm Đắc Dụ bất động, hắn buông thanh kiếm trên tay xuống rồi ngẩng đầu nhìn Khúc Hồ một hồi lâu rồi lên tiếng trầm thấp lạnh toát :
-Mạc Khúc Hồ, nếu ngươi dám bước ra khỏi cửa Dụ Phủ thì đừng bao giờ để ta nhìn thấy, ta sẵn sàng giết ngươi.
Sau đó hắn xoay lưng bỏ đi, Tứ Tịnh vội đuổi theo chủ tử, gia nhân quỳ rạp đầy lối đi, Nhất Tịnh và Tam Tịnh đứng nhìn cô, họ biết Khúc Hồ là người lương thiện muốn giúp Trác Nghiêm Đắc Dụ ngừng việc tàn sát nhưng không thể, họ nên để cô đi thôi. Đêm tối mù mịt cũng không bằng lòng người rối ren, Khúc Hồ đứng dậy rồi cùng Ô Vân rời đi, gia nhân khóc sưng cả mắt muốn giữ chân Vương Phi. Dụ Phủ có không khí vui tươi hơn khi Khúc Hồ đến và giờ thì lại tiếp tục chìm vào ảm đạm như nhiều năm trước, những người yêu quý Khúc Hồ đều nhịn không được đau lòng nhìn chủ tử bỏ đi.
Khúc Hồ cưỡi Ô Vân đi cả đêm, giờ có gặp chuyện gì cô cũng buông xuôi, Trác Nghiêm Đắc Dụ cô yêu không còn để tâm lời cô nói, cũng chẳng thể yêu thương cô như lời hắn hứa, liên tiếp làm cô tổn thương, làm cô tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác. Cô ước gì thời gian quay lại, cô nhất định sẽ không đến đây rồi gặp gỡ mọi người, ai cũng chết dưới kiếm của người đàn ông cô yêu, thế chẳng phải là cô gián tiếp làm hại bọn họ sao ?
Lư Sư Y sau khi trốn thoát liền quy ẩn, không màn thế sự nữa, y vừa tìm tung tích Nguyệt Vân và Tử Triệt nhưng mãi chưa thấy gì. Khúc Hồ vô tình cùng Ô Vân chạy loạn đưa đến giữa rừng trúc cách rất xa Giang Châu, cô mệt nhọc nằm ngủ bên cạnh Ô Vân ở bìa rừng. Sư Y mang thùng gỗ và cần câu ra bờ sông định câu một ít cá thì lại bắt gặp Khúc Hồ đang nằm co ro bên con ngựa. Ô Vân muốn bảo vệ chủ tử liền tỏ vẻ hung dữ, Lư Sư Y dịu giọng xuống :
-Ta muốn xem Khúc Hồ, không có ý hại cô ấy.
Vừa chạm vào mặt Khúc Hồ thì Lư Sư Y biết cô đã nhiễm phong hàn, y liền thúc Ô Vân đứng dậy và nói :
-Chủ tử của ngươi ngã bệnh rồi, mau đưa về nhà ta.
Lư Sư Y nhấc bổng Khúc Hồ lên ngựa rồi cẩn thận leo lên sau, y ôm lấy Khúc Hồ để cô tựa vào người hắn, Ô