Trác Nghiêm Đắc Dụ bất giác dừng lại mọi hành động, hắn cảm nhận được sự có mặt của Khúc Hồ, hắn nghe tiếng khóc thảm thương của nữ nhân này. Nhưng mà hắn không thể vì nữ nhân mà từ bỏ những tham vọng bấy lâu nay. Khi vừa cùng công chúa Mông Cổ bước vào cánh cửa Dụ Phủ, Trác Nghiêm Đắc Dụ liếc mắt về phía sau vì hắn biết Khúc Hồ đang đứng nhìn. Nước mắt cô lăn dài, cô từ bỏ, sau này không bao giờ làm điều dại dột là vứt bỏ mọi thứ chỉ để chạy đến nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ thêm một lần nữa. Khoảng thời gian vừa qua cũng không lâu lắm nhưng mà nhiều điều đau đớn quá, đôi mắt Khúc Hồ chỉ toàn nước, cô xinh đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào. Cô cũng chưa từng bi lụy thế này, khóc không thành tiếng, đến thở còn rất khó đừng nói là cất tiếng nói. Ánh mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ lạnh lẽo đến rợn người, hắn là người vô tình nhẫn tâm nhất, Khúc Hồ xoay lưng khuất dần trong đám dân thường.
Cô ngồi bên bờ sông, không khóc nổi nữa, Ô Vân đứng gần bên cạnh cô, lâu lâu lại rúc mũi vào vai cô. Khúc Hồ xoa đầu Ô Vân rồi nói :
-Mày về với Xích Thố đi, sau này tìm một người chủ tốt biết yêu thương mày, Khúc Hồ này mang ơn che chở của mày những lúc khó khăn, ta về nhà đây, hi vọng là linh hồn ta sẽ được về đúng nơi ta sống.
Vừa dứt lời, Khúc Hồ gieo mình xuống sông sâu, Ô Vân nhảy theo ngay nhưng nước chảy xiết làm Khúc Hồ rất nhanh đã chìm xuống, Ô Vân liền leo lại bờ và chạy như gió về Dụ Phủ, rất nhanh đã trở về đến nơi. Dụ Phủ đang chuẩn bị nghi thức lập phi, Ô Vân bất chấp người ngăn cản mà lao vào giữa đại sảnh, Trác Nghiêm Đắc Dụ gạt tay công chúa Mông Cổ ra rồi bước lại gần Ô Vân, nước trên người nó vẫn chưa khô hẳn. Trác Nghiêm Đắc Dụ liền huýt gió rồi chạy nhanh ra ngoài, Xích Thố lao đến ngay sau đó, Trác Nghiêm Đắc Dụ vận công bay lên lưng Xích Thố và lao đi như điên trước sự hoảng hốt của nhiều người.
Khúc Hồ của hắn, còn có cả đứa con của hắn, cô định cứ như thế mà bỏ đi mãi mãi sao, Trác Nghiêm Đắc Dụ lúc này không khác gì một con thú đang bị thương đến chết đi sống lại, hắn muốn nữ nhân này, vạn lần cầu xin đừng ai mang nàng rời khỏi hắn bằng cách này. Không kịp, trong lòng Trác Nghiêm Đắc Dụ chấn động mạnh mẽ, hắn đứng nhìn nước sông chảy xiết mà lòng hắn cũng quặn đau, Ô Vân đứng bất động nhìn mọi thứ chuyển động. Trác Nghiêm Đắc Dụ bất giác quỳ bằng cả hai đầu gối xuống đất, mái tóc dài che hết khuôn mặt, nước mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ rơi xuống thành từng giọt chạm vào bàn tay đang nắm lại của hắn. Xích Thố cúi đầu đứng cạnh Ô Vân, cả hai chủ tử của chúng thật biết cách làm nhau đau đớn rồi tự dằn vặt.
Bảy ngày sau, Trác Nghiêm Đắc Dụ đột nhiên biến mất khỏi Giang Châu cùng bốn tùy tùng, mọi quyền điều hành chính trị giao lại cho Khương Phản và các thân tín cận kề, thỉnh thoảng có người đồn thổi rằng đã thấy một nam nhân tóc bạc trắng cưỡi ngựa Xích Thố cùng một con ngựa đen nhưng không có ai cưỡi đi khắp nơi tìm kiếm gì đó.