China cười nhẹ, dường như không hề tiết chế mà tỏ ra kinh thường.
"Dĩ nhiên là tôi biết nhưng cậu thật sự chắc rằng bản thân không phải Việt Nam sao? Sau từng ấy thời gian?"
"Tôi không phải Việt Nam!"
Vietnam tức giận lặp lại, âm giọng phá lệ hét lên khiến cổ họng vốn khô khốc sau thời gian dài lại càng khàn hơn.
"Đừng có hét, cổ họng cậu vốn không tốt còn gì."
"Cút."
"Được, vậy đợi tôi lấy nước cho cậu rồi liền cút."
"Ọe, chắc tôi cần."
Anh vứt xác rắn qua một bên, bước xuống giường.
"Phòng tắm ở hướng hai giờ, ngay cạnh tủ quần áo."
"....."
Nghe rõ, Vietnam chỉ biết bối rối nhìn China đang nhàn nhã gấp chăn cho chính mình rồi chạy vụt đi.
Đã lâu không nhận được loại đãi ngộ này thực khiến người ta có cảm giác bồn chồn.
Tính tới nay Vietnam đã tới thế giới này được hơn mười năm rồi, trước khi di chuyển tới cánh rừng kia anh vốn sống cùng với China.
Hắn là người đầu tiên tìm thấy anh, là người đã chăm sóc và dạy anh những kiến thức về thế giới này, thậm chí anh đã từng yêu hắn nhưng hắn thì không.
China có thể yêu nhưng hắn không yêu anh, người hắn yêu là y.
Dù cho khuôn mặt có giống hay anh cố gắng bắt chước tính cách và thói quen của Việt Nam đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ mãi chẳng thể trở thành "Việt Nam" của hắn.
Tình yêu điên cuồng và ngu ngốc.
Đến cuối cùng đi lâu như vậy cũng phải tìm về.
Đợi Vietnam rửa sạch vết máu trên người thì China cũng đã đem ga giường cùng căn phòng dọn xong xuôi.
"Xong rồi?"
"Ừm."
"Vậy cậu sẽ trở về chứ?"
"Tôi không phải Việt Nam."
"Tôi cũng chưa từng gọi cậu là Việt Nam."
Không gian một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Vietnam bước nhanh tới phía trước, đột ngột không một thông báo nhào tới ôm chặt lấy hắn.
"Sao thế?"
"Không có gì."
Chỉ là tôi dường như đã nhớ anh quá rồi China...
Nữ Oa của tôi.
----------------
Tây giới, thủ phủ của USA.
South Korea nằm dài trên bàn làm việc, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi.
Đã quá lâu cậu không được nghỉ ngơi rồi. Phía anh trai những ngày đàm phán gần đây cũng chẳng làm được gì.
"SK!"
"Woah!!!"
Cậu giật mình hét, cả cơ thể đều bị người ta ôm trọn.
"Nekomi?! Cô từ đâu ra đây?!!"
"Hi hi, ta vừa cùng tiền bối JE với chủ nhân tới đó. Hiện tại chủ nhân đang nói chuyện với ngài America rồi nên ta qua kiếm ngươi chơi nè."
"Được rồi Nekomi, đừng có càn quấy nữa."
JE bước tới từ đằng sau, nhấc bổng Nekomi ra khỏi người SK, mắt tiện thể liếc quanh phòng.
"Phòng làm việc hôm nay có vẻ vắng nhỉ?"
"Hưm, dù sao thì sau khi bản báo cáo của Japan được đưa lên cùng tờ truy nã thì ai cũng bận rộn hết. Mấy công