Vietnam điên rồi, anh thực sự rất muốn phát điên rồi!
Sau khi trốn thoát khỏi nơi giao chiến kia, anh liền chạy về nhà của mình.
Nhìn ngôi nhà bằng gỗ lim bản thân mất gần nửa năm xây thành, anh liền có chút tiếc nuối mà thở dài.
Nếu như là một người vô danh tìm đến thì không sao, anh có thể giết bọn họ để che giấu thân phận của chính mình rồi ném xác ra ngoài khu rừng nhưng nếu như bọn họ là một nhân vật thì lại khác.
Anh phải rời khỏi đây, tới một nơi xa hơn.
Hoặc... trở lại nơi đó.
Suy nghĩ vừa thoáng qua, Vietnam đã rùng mình lắc mạnh đầu, nhanh chóng lấy quần áo và một số đồ dùng cần thiết để rời đi.
Nơi này rồi sẽ sớm bị phát hiện thôi.
"Khè..."
Âm thanh quen thuộc vang lên tai khiến Vietnam tái mặt nhưng tới khi anh nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi!
Rầm!
"A... hah..."
Vietnam kinh hãi nhìn con rắn lục nhỏ chỉ bằng bàn tay của anh, nó là thứ duy nhất mà anh không thể thuần hóa, thứ đã đeo bám anh từ lúc xuyên tới đây đến giờ.
Chỉ cần giáp mặt, nó nhất định sẽ cắn anh, hơn nữa độc tố của nó...
Khẽ sờ lên vết cắn trên cổ mình, Vietnam chau mày khó chịu.
Thứ độc của nó, anh đã từng thử qua một lần, mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng chắc chắn sẽ bị ngất không dưới hai tuần!
Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, tay khẽ chạm xuống dưới sàn gỗ.
Phải giết nó.
Mặc dù chắc chắn không thể diệt tận gốc nhưng anh phải ngăn nó báo cáo vị trí của anh cho người đó.
Lục xà dường như cũng nhận ra sự nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt nó dường như trở lên sâu hơn.
Ký xà - một loại kí sinh bản mệnh có hình dáng của một con rắn, màu sắc của chúng sẽ dựa theo đối tượng chúng ký sinh mà thay đổi và nó thì đã ký sinh vào linh hồn của anh từ khi anh vừa mới được sinh ra rồi.
Chỉ cần anh không chết, nó sẽ mãi mãi không biến mất.
Nhưng nếu anh giết nó, nó có lẽ sẽ mất rất lâu để có thể đánh hơi được anh lần nữa vì nó cần tìm một tổ rắn để tái sinh lại.
Hãy nhớ rằng, kẻ mà nó nhận làm chủ không bao giờ là kẻ nó kí sinh.
"Khè!!!"
Nó kêu lên một tiếng dài, tức giận nhìn về phía Vietnam