China ôm chặt người bên trong lòng mình, động cũng không dám động mạnh, chỉ sợ sẽ làm đau anh mất.
Thiếu niên bản thân nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, dịu dàng chăm sóc từng chút một qua bao nhiêu năm nay, nói bản thân không có tình cảm gì hiển nhiên là nói dối.
Có thể ban đầu là vì anh giống y, giống người mà hắn yêu nhưng thời gian dài như vậy rồi tình yêu cũng sẽ sớm nhạt nhòa phải không?
Đôi mắt của China hiện lên loại đồng tử đỏ sẫm vô hồn, từng giọt, từng giọt lệ không thể ngưng lại rơi xuống bàn tay đang ôm lấy anh của hắn.
Rồi hắn lại chầm chậm ngẩng đầu nhìn America, nhìn gã với thứ ánh mắt vô hồn ấy.
"Ngươi, chết chắc rồi."
Vừa nói, cơ thể của China đều vô thức run lên, nước mắt rơi ra lại càng nhiều.
"Đánh dấu sao chép, Hoại."
Chỉ một chữ, toàn bộ không gian xung quanh ngay lập tức trở thành bình địa, mê cung cũng biến mất, chỉ còn độc lại tất cả mọi người cùng căn phòng họp trắng tinh như trước.
Israel đã biến mất.
Kẻ thù của bọn họ đã biến mất như thể tên khốn đó chưa từng tồn tại nhưng bọn họ thì không còn như lúc đầu nữa rồi.
Đôi mắt đen láy của China chảy ra huyết lệ, môi cũng không ngừng chảy ra thứ tiên huyết nhưng hắn không dám động đậy.
Nếu như hắn động, sẽ khiến anh bị bẩn mất.
Mọi người tụ tập lại với nhau nhưng không ai dám tiến lại gần hắn.
Này, tình cảm này của ngươi rốt cuộc là gì thế?
Bọn họ muốn hỏi, lại không có cách nào khiến hắn trả lời được.
Mãi tới khi Đông Lào bước tới gần hắn, mọi người mới nhận ra sự hiện diện của nó.
China nhìn lên nó, nở một nụ cười bất lực cùng chua xót.
"Ngươi cũng muốn cướp đi cậu ấy sao?"
Hóa ra tới cậu cũng muốn đem Vietnam rời khỏi tôi sao?
Ngươi biết không? Ta đã chứng kiến Vietnam lớn lên từng ngày đấy.
Ngày đầu tiên, ta chỉ là muốn tạo ra một Việt Nam của riêng mình mà sử dụng phương pháp này.
Ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, đánh đổi rất nhiều kiên nhẫn để có được Vietnam.
Thời khắc đầu tiên ta nhìn thấy Vietnam, cậu ấy chỉ đơn thuần là một đứa bé sơ sinh đang khóc oa oa trong chiếc chum lớn.
Vietnam lớn rất nhanh, nhanh tới mức ta cảm thấy tiếc nuối.
Ta chăm cậu ấy từ miếng sữa, cái cơm, áo mặc.
Ta dạy cậu ấy cách đọc, cách viết, mọi thứ ta có thể dạy.
Ở với ta gần tám năm trời, Vietnam đã lấp đầy thứ tình yêu rẻ mạt ta từng trao cho Việt Nam.
Cậu ấy không phải thế thân của y.
Từ đầu tới cuối đều không phải!!
Kể cả khi ngày ấy Vietnam đọc được cuốn sổ của hắn, thứ sổ