Việt Nam nhìn dáng vẻ điên cuồng của người trước mắt, khẽ thở ra một hơi dài.
Từ đằng sau y, Đông Lào xuất hiện với cái thân thể Tử linh nhầy nhụa, đôi mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm China như đang đe dọa rằng chỉ cần hắn động tay nó liền cắn nát cái tay đó vậy.
"Được rồi Đông Lào, đừng quấy nữa."
Y chậm rãi dỗ dành em trai nhà mình, lại hướng China thành thành thật thật cảm tạ.
"Trước hết thì cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc mắt trái của tôi nhưng hiện tại tôi không thể trả nó cho cậu được."
"Đừng có gọi Vietnam là nó."
China nghiến răng phản bác, hoàn toàn không còn bộ dáng cam chịu, bất lực ngày trước mà y từng thấy nữa.
Hắn đã thật sự không còn yêu y nữa, tất cả những gì hắn muốn chỉ có Vietnam mà thôi.
Đó là đứa trẻ của hắn, là đứa trẻ hắn tự tay nuôi lớn, chăm sóc từng chút một!
Là hắn gần một thập kỉ lo lắng cho anh đủ thứ trên đời!
"Trả Vietnam cho tôi! Tôi nói trả cậu ấy cho tôi!! Ta mới là người tạo ra cậu ấy, là người chăm sóc cậu ấy suốt cả thập kỉ qua, ngươi không có quyền cướp đi Vietnam!!!"
Lần đầu tiên sau hàng trăm năm trời, China thật sự rũ bỏ cách gọi sến sẩm tình đồng chí kia với Việt Nam, tất cả chỉ còn tồn tại lại một câu ta - ngươi.
Nhưng y thật sự không cách nào trả lại Vietnam cho hắn được.
"China.... Vietnam đã không còn nữa rồi."
Để tôi có thể sống lại, cậu ta đã phải vứt bỏ lõi của mình.
Đối với người nhân bản mà nói, lõi không khác gì linh hồn cả, mội khi mất đi lõi chính là chết.
Nghe rõ, bàn tay hắn nắm chặt lấy cổ áo y cuối cùng cũng dần thả lỏng, đôi mắt dại ra không cách nào tin nổi.
Tại sao chứ... tại sao mọi thứ lại diễn biến như vậy chứ....
Tại sao hắn lại đưa Vietnam tới đây cơ chứ...
Cơ thể của China dần trở nên vô lực, cả người khuỵu xuống không cách nào đứng lên nổi, nước mắt không ngừng chảy ra tí tách.
Mặc dù không thể nhìn thấy, những người phía sau dường như cũng cảm nhận được sự chua xót tới đắng lòng kia của hắn.
Russia nghiến chặt răng, trầm mặc thật lâu.
Lẽ nào tương lai mà y nhìn thấy là sai sao?
----------------
"Cha, con đã từng nhìn thấy một tương lai vô cùng kì lạ."
"Tương lai? Nó như thế nào?"
"Tương lai mà Vietnam đứng giữa một bãi máu cùng xác người."
"Vậy thì đó là tương lai song song đấy."
"Dạ?"
"Tương lai song song là tương lai chỉ xảy ra khi có sự tác động của thứ gì đó. Có lẽ nếu như Việt Nam không trở lại, tương lai mà con nhìn thấy sẽ trở thành hiện thực."
Tương lai là một cái gì đó rất mơ hồ, vì vậy ta không thể cứ thế mà phán đoán được.
Thực tế USSR cũng đã từng nhìn thấy một khung cảnh về chiến thắng của Chiến tranh Việt Nam với sự vui vẻ của đầy đủ thành viên trong gia đình bọn họ nhưng sự thật mà y nhìn thấy hoàn toàn không giống.
Có lẽ nếu như ngày đó Đông Lào đồng ý và nhượng bộ Vietnam, trả lại cho anh viên ngọc đó, tương lai mà Russia nhìn thấy sẽ thành sự