Đúng chín giờ sáng Israel mới thức dậy lần đầu tiên, lúc này Việt Nam cũng đã ăn sáng xong và bắt đầu đọc báo.
Nó vốn không phải thói quen của y mà là của anh Việt Minh nhưng dù sao lâu vậy rồi, y cũng dần quen với việc này.
Cảm giác buổi sáng thong thả như này quả nhiên tuyệt thật đấy nhưng tới mười giờ y sẽ phải bắt đầu công việc làm hiện thân của chính mình.
"Việt Nam, chào buổi sáng."
Âm giọng ngái ngủ của gã vang lên như một hồi chuông nhẹ, khẽ khàng đáp lên vai y.
Israel gác cằm lên vai Việt Nam, chậm rãi cảm nhận thứ mùi linh hồn dịu nhẹ trên người y.
Nếu như đứa trẻ của họ sinh ra không biết sẽ có mùi hương như thế nào nhỉ?
Việt Nam để mặc gã động chạm, lát sau chẳng cần y nhắc nhở thì băng trên mắt cũng được kéo xuống để lộ con ngươi màu đỏ rực với điểm xanh lam ở giữa.
Nhìn rõ đồng tử bên mắt trái của y, nụ cười trên gương mặt Israel lại càng tươi rói.
Có vẻ như con của gã và y sẽ rất xinh đẹp đấy.
"Gì đây? Tự nhiên cười như vậy."
Việt Nam ngước mặt lên nhìn gã, tầm nhìn của y vẫn như cũ, chả khác gì hồi chưa chữa con mắt này.
"Ngươi làm gì với mắt trái của ta à."
"Haha, không có gì đâu. Chỉ là hiện tại phối ngẫu gen giữa hai chúng ta đã thành công rồi. Chỉ cần chờ một cái noãn để tạo thành hợp tử thôi."
Noãn kết hợp với con giống tạo thành hợp tử, hợp tử phát triển thành phôi thai, cứ như vậy tạo thành một đứa trẻ.
"Nhưng giờ tìm đâu ra noãn chứ?"
Việt Nam nhướng mày khó hiểu.
Y cũng không phải nữ nhân, không thể mang thai được, hơn nữa nếu như mang thai y cũng không có cách nào tiếp tục làm công việc hiện thân một cách chỉn chu như trước.
"Cái này thì không phải lo, 1803 sẽ giúp chúng ta."
"Ý cậu là sao?"
"Hưm, ai biết nhỉ. À mà cậu có hứng thú trở thành Thần không?"
Môi của Israel khẽ cong lên như hình vòng cung, tạo thành loại nụ cười chẳng mấy an lành nhưng việc trở thành Thần thì có liên quan gì tới việc đứa trẻ của y sinh ra sao?
Mi tâm của y nhăn