Thuốc mà Đông Lào đưa cho hắn về cơ bản là khá đắng, hắn cũng thử qua trước khi chuẩn bị cho Vietnam uống rồi.
Kiểu này chắc hắn phải vật vã lắm đây.
Vietnam sau khi tỉnh giấc cũng rất ngoan ngoãn, tự giác chơi một mình trên giường, tiện thể lăn lộn vài vòng.
Rầm!
Tiếng ngã ầm một tiếng vang lên, không rõ từ lúc nào Vietnam đã từ trên giường lăn tới ngoài giường, China cũng vì để đỡ nhóc con nhà mình mà toàn thân đều nằm dưới sàn.
Nhóc con à, nhóc có thể buông tha cho tấm thân già này của ta không????
China ai oán nhỏm dậy, hai tay ôm chặt lấy cơ thể của Vietnam rồi đặt lên giường.
Sau này phải nắp cái thanh chắn giường mới được.
Thông thường hắn sẽ để Vietnam nằm trong nôi vì sợ khi ngủ sẽ đè lên đứa nhỏ nhưng không ngờ hắn vừa mới đi chưa được bao lâu, trở về đã gặp cái tình cảnh này.
Nếu thật sự ngã rồi chấn thương sọ não thì sao? Hay thậm chí là chết?!
China tới nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nữa, chỉ có thể bình tĩnh đặt Vietnam trên giường lần nữa rồi tìm quần áo để thay cho nó.
"Cina."
"Là China."
"Cina, cả ơn."
"....." Cả ơn là cái quần gì?
Hắn liếc qua đứa nhóc, lại thấy nó cười khúc khích nhìn mình, tâm tình bất ổn khi nãy cũng dần dịu lại.
Trẻ con thôi, không nhất thiết phải để tâm quá làm gì.
"Được rồi, hôm nay nhóc muốn mặc màu gì nào?"
"Đỏ!"
Vietnam vui vẻ nói lớn, sau đó ngoan ngoãn để hắn thay đồ cho mình.
"Cina!"
"Hửm?"
Hắn nhướng mày nhìn lên, trông thấy bộ dáng trông đợi của đứa nhỏ mà bật cười, gọi khẽ.
"Vietnam."
"Ây."
Đứa nhóc điên cuồng gật đầu, cười ngốc nhìn hắn, đôi mắt nhỏ tràn đầy mong chờ như muốn hắn gọi thêm lần nữa.
"Vietnam."
"Iiiiiiii!"
Vietnam phấn khích quơ tay loạn xạ.
Cảm giác lần đầu được gọi tên, kích thích chết đi được.
Và dĩ nhiên đó chỉ là đến khi nó biết được cái tên này rốt cuộc là giống ai mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Israel vẫn luôn đóng cọc ở nhà hắn, chỉ cần hắn lơi lỏng phòng bị một chút Vietnam liền bị gã bắt cóc đi mất.
Cơ thể của Vietnam vì bị ảnh hưởng bởi gen của Israel mà điên cuồng thay đổi, nước mắt lưng tròng thiếu điều