1803 không đáp lại, yên tĩnh vô cùng giống như đang phân tích cái gì đó.
"Sao vậy?"
[Về Vietnam... ngài nghĩ thế nào]
Ngài sẽ đưa cậu ấy trở về chứ?
Vietnam? À, đứa con trai của y và gã.
Thật sự thì vào thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy Vietnam, gã đã sướng tới điên người, thật sự muốn ôm chặt nó vào lòng không rời.
Nó là thân nhân của gã!
Tất cả những gì gã có thể nghĩ lúc ấy là làm sao có thể làm quen được với Vietnam, có thể khiến nó cười.
Cuối cùng, sau cả trăm năm, gã cũng có được một thân nhân thật sự rồi.
Đối với Việt Nam, mặc dù gã cũng rất yêu quý y, cũng coi y là gia đình, chỉ là y không muốn nên cả hai cuối cùng cũng chỉ là bạn, gã cũng chẳng có thể tiến hơn nữa nhưng Vietnam thì có.
"Sớm hay muộn, ta cũng sẽ đưa Vietnam trở về thôi. Dù sao thằng bé cũng là con của ta mà."
Là con của ta và Việt Nam.
Lời tự nhủ nhắc lại tới ngàn lần, khoét sâu vào trong tâm trí gã, ghi nhớ tới muôn đời.
----------------
Một năm sau, tại thủ phủ của China.
Hơi lạnh lại tới, Vietnam lúc sáu tuổi bất lực, phụng phịu nhìn China mặc đồ cho mình.
"Nháo cái gì, nhóc ăn mặc mỏng tanh như vậy mà cũng đòi ra ngoài chơi? Ở nhà cho ta!"
"Không!!!"
Vietnam quẫy đạp, vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay mà cậu cho là ma quỷ của China, cởi hết đồ ấm rồi chạy ra ngoài.
"Blè! Đồ bảo thủ!"
"Vietnam! Nhóc học từ đó ở đâu đó hả?!!"
Hắn không hề nhớ có dạy cho cậu thứ này!
"Hứ, ai thèm nói!"
Nói rồi, đứa nhóc liền chạy nhanh ra ngoài sân.
Sau khi uống loại thuốc mà Đông Lào đưa, cơ thể của Vietnam dần có sức đề kháng hơn, khỏe hơn nhiều rồi nhưng vẫn giống như một đứa trẻ con, khi lạnh thì bị ốm, khi nóng thì bị cảm nên hắn không thể lơ là được.
"Ah!!"
Đột ngột, ngay lúc chạy, Vietnam bị vấp phải phần đất nhô, ngay lập tức ngã nhào, âm thanh ngã ầm xuống mặt đất cũng vang lên.
China lúc này mới từ từ tiến lại gần, bế Vietnam lên.
Đứa nhóc nước mắt lưng tròng, oán trách nhìn hắn.
"Ngươi bắt nạt ta..."
Hắn đối với cậu săn