Sau khi đuổi cả hai ra, Vietnam mới coi như an ổn được trong cái phòng này, khẽ thở dài.
Cậu nhớ China rồi.
Khi bị Đông Lào bắt đi, cậu đã nhìn thấy China chảy rất nhiều máu, Taiwan đã đánh vào đầu hắn.
Hắn sẽ không sao đúng không?
Vietnam vùi mặt mình vào sâu trong lòng, co người lại như một con sên nhỏ yếu ớt.
Nơi này, cậu không quen.
Mặc dù ở bên cạnh Việt Nam khiến cậu cảm thấy có gì đó rất thân thuộc, tựa như cả hai so với cậu và China còn có phần thân thiết hơn vậy.
Y là thân nhân thật sự của cậu.
Tâm khảm cậu liên tục khắc lên dòng chữ ấy mặc cho lí trí liên tục chối bỏ.
Người Bách Việt đối với những huyết thống trực hệ luôn có một mối liên hệ rất đặc biệt.
Dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng tựa như đã ở cùng nhau cả đời người vậy.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng chim ríu rít cùng ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời khiến Vietnam trở nên bình thản hơn hẳn.
Dù sao lãnh thổ Bách Việt và Hoa Hạ cũng là ở cạnh nhau, nếu như cậu xác định được phương hướng để đi theo sẽ có thể gặp lại China đúng không?
Cậu muốn biết, hắn có ổn không.
Nghĩ rồi, Vietnam ngay lập tức điều chỉnh cơ thể mình, chậm rãi mở cửa sổ trong phòng rồi leo ra ngoài.
Vừa hay, thời điểm này Việt Nam cùng Đông Lào cũng vì lá thư được gửi tới của Laos mà phải tới nơi họp thường niên.
Sự việc ở cuộc họp chắc hẳn ai cũng rõ rồi nên bỏ qua thôi, hiện tại phải xem Vietnam có thật sự trốn thoát được ra không đã.
Do nhà của Việt Nam vốn là vùng ngoại ô nên rất ít người qua lại, vệ sĩ gì đó cũng chẳng có, phòng cậu còn ngay tầng một nên việc trèo ra ngoài dễ như trở bàn tay.
Rất nhanh, Vietnam đã ra khỏi được nhà, dựa theo hướng mặt trời mà xác định được phía Bắc rồi chạy thẳng vào rừng.
Rừng thiêng nước độc vốn rất khó sống, tới quân đội nhân dân Việt Nam cũng khó nói tới việc giữ an toàn tuyệt đối cho từng binh lính chứ nói gì tới một đứa trẻ như cậu.
Tuy nói cậu từng sống tại cánh rừng Nhật Bản tận hai năm nhưng nơi đó khí hậu khác biệt, sao có thể so với nơi này, đấy là chưa kể cậu quả thực trong những năm gần đây bị